Lúc Tống Gia Thành vẫn luôn biểu hiện đáng tin, cho nên Đỗ Khanh cũng hoài nghi , thấy đáp ứng liền lên lầu ngủ.
mà kết quả thì ? Bây giờ là 1 giờ sáng , Tống Gia Thành còn ngủ.
Người nay đều ngủ sớm thế nhưng thức đêm, thoạt trò chơi lực hấp dẫn nhỏ với Tống Gia Thành.
Tống Gia Thành máy tính, một tay điều khiển con chuột, vẻ mặt chân thành : “Anh ngủ ngay, còn năm phút, khoai tây trồng sắp thu hoạch , em ngủ .”
“Em tin, 1 giờ sáng đấy, nhanh lên lầu ngủ, khoai tây gì đó của sáng ngày mai thu hoạch cũng chứ .”
Tống Gia Thành vô cùng tán đồng với lời , ngủ liền mấy tiếng, khoai tây trong đất thể trồng thêm mấy lượt, bỏ lỡ năm phút , tổn thất nhiều đồng vàng nha.
mà những lời Tống Gia Thành cũng chỉ dám ở trong lòng, căn bản dám miệng, chuyện ngủ muộn là đuối lý, hơn nữa hiện tại sắc mặt Đỗ Khanh vô cùng , cho nên do dự một giây, vẫn lựa chọn ngoan ngoãn tắt máy tính, yên lặng theo lưng cô, rời thư phòng rửa mặt.
Hai ngày , Tống Gia Thành bận việc thì vẫn bận việc, khi việc gì sẽ trốn trong thư phòng chơi trò chơi, chỉ khi Đỗ Hùng Hoa kêu chơi cờ và giờ ăn cơm, ngủ nghỉ mới bỏ qua trò chơi, thời gian khác chỉ hoạt động trong thư phòng.
Đỗ Khanh nhịn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn , hôm nay khi ăn cơm chiều với cha , hai về đến nhà, Tống Gia Thành cứ theo lẽ thường đổi giày liền thư phòng.
Đỗ Khanh sô pha, mở miệng gọi Tống Gia Thành : “Anh đây, chúng tán gẫu một chút.”
Thấy Đỗ Khanh như , trong lòng Tống Gia Thành liền vang lên tiếng chuông cảnh báo, chậm rãi xuống sô pha, thật cẩn thận đánh giá sắc mặt cô.
Thấy bộ dạng của khác gì đứa trẻ gây chuyện, Đỗ Khanh nào thể tức giận, cuối cùng cô lạnh mặt một lúc lâu, cũng chỉ nghẹn một câu: “Em cảm thấy mấy ngày nay thời gian chơi game nhiều.”
Tống Gia Thành thập phần điều: “Về sẽ ít chơi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-239-khong-vui.html.]
Đỗ Khanh lòng gật gật đầu, ngay đó bổ sung : “Như , chúng quy định một chút, về ngươi mỗi ngày chỉ chơi game trong hai tiếng, nếu thật sự nhàn rỗi thì thể chơi thêm một chút, cảm thấy thế nào?”
Sở dĩ Đỗ Khanh sắp xếp như , là vì Tống Gia Thành đủ thời gian nghỉ ngơi.
Anan
Hai ngày nay, ban ngày bận rộn chuyện bên bệnh viện, về nhà thì ở thư phòng chơi trò chơi, thời gian ngủ càng ngày càng muộn, thời gian rời giường mỗi ngày đổi, vẫn luôn như , Đỗ Khanh lo lắng thể chịu nổi.
Rốt cuộc Tống Gia Thành là cổ đại ngủ sớm dậy sớm hai mươi mấy năm, đột ngột đổi thời gian việc và nghỉ ngơi, khẳng định trong lúc nhất thời thể sẽ chịu nổi, cái khác , ít nhất buổi tối thức đêm chơi game, nhất định ảnh hưởng tới sức khỏe.
“Có, thể.”
Thấy Đỗ Khanh như , Tống Gia Thành khỏi thở dài nhẹ nhõm một , tiểu hạ gọi ngữ khí thật sự quá lạnh, sợ tới mức còn tưởng cô chuyện gì nghiêm trọng, kết quả chỉ là vấn đề chơi game.
Tống Gia Thành chừng mực, trò chơi tuy rằng thú vị, nhưng cũng chỉ đồ mới lạ, rốt cuộc trò chơi trong thế giới của đều là những tồn tại thể tưởng tượng , bất quá so với trò chơi, cảm xúc của Đỗ Khanh mới là quan trọng nhất.
Kỳ thật dù hôm nay Đỗ Khanh bảo Tống Gia Thành chơi gam nữae, cũng thể chút do dự xóa hết trò chơi trong máy tính, hiện tại cô chỉ bảo chơi ít , tất nhiên chút do dự mà gật đầu đáp ứng.
Nhận kết quả lòng, Đỗ Khanh gật gật đầu, cô hất cằm về thư phòng, ý bảo Tống Gia Thành thể chơi game.
Nguyên bản Tống Gia Thành nhấc chân , nhưng mặt Đỗ Khanh vẫn một chút ý , hạ chân xuống.
Tống Gia Thành sáp gần Đỗ Khanh, thẳng đến khi bả vai hai gắt gao kề chung, mới tỏ vẻ lấy lòng: “Hôm nay chơi game, nếu chúng xem phim ? Trong thời gian hai đều quá bận, mấy ngày cùng xem phim.”
Sau khi chuyển nhà, sinh hoạt của Đỗ Khanh đổi long trời lở đất.
Trước khi cô và Tống Gia Thành còn ở trong chung cư nhỏ, mỗi ngày đặt cơm hộp, thì là cô làmsẽ tùy tiện mua bữa sáng ở mấy cửa hàng gầ bệnh viện, trừ bỏ lúc ở Quốc công phủ, bữa sáng của bọn họ đều đặc biệt qua loa.
Hiện tại ở gần cha , Đỗ Khanh cảm thấy mấy sống sinh hoạt hạnh phúc thời còn học.