mà Tống Gia Thành ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận, vẫn nhịn giật giật cánh tay.
Đỗ Khanh vốn dĩ ngủ đủ, cho nên ngay lập tức mở mắt khi cảm nhận động tác của .
Còn đợi Tống Gia Thành mở miệng, Đỗ Khanh liền lập tức bắt lấy cánh tay của chất vấn: “Mau thành thật khai báo, đêm qua và em ở phòng bếp thương lượng chuyện gì.”
Nhìn ánh mắt thanh minh nửa điểm buồn ngủ của Đỗ Khanh, Tống Gia Thành khiếp sợ đến mức rảnh lo lắng tới cánh tay của , chỉ kỳ quái vì mới sáng sớm tỉnh , thế nhưng cô vẫn còn nhớ rõ đề tài dang dở buổi tối ngày hôm qua.
Đỗ Khanh dùng một ánh mắt rõ tất cả, chằm chằm Tống Gia Thành, đắc ý : “Chút đạo hạnh của , mà còn dám định giấu diếm em, khả năng, thẳng thắn để nhận sự khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, thành thật khai báo mới kết quả .”
Tống Gia Thành nghĩ hiện tại Đỗ Khanh đều xuyên về cổ đại , xuyên cũng chỉ thể chờ tối hôm nay, cho nên hề nghĩ ngợi, liền thập phần móc từ trong lòng n.g.ự.c tờ giấy Cam Mạn Mai đưa cho .
Tờ giấy trắng từ hai mươi mấy năm , tuy rằng vẫn luôn Cam Mạn Mai cất giữ cẩn thận, nhưng vẫn tránh chút ố vàng, thấy rõ ràng chữ giấy, Đỗ Khanh mở to hai mắt , vẻ mặt dám tin hỏi: “Mẹ đưa sinh thần bát tự của em cho .”
Cam Mạn Mai nữ sĩ thế nhưng thèm giãy giụa một chút, cứ như bán con gái duy nhất của ?
Mặc kệ trong lòng Đỗ Khanh thể tin , tờ giấy ố vàng tay Tống Gia Thành thể là giả .
Thấy biểu tình của cô quá cao hứng, Tống Gia Thành do dự một lát, vẫn duỗi tay trả tờ giấy cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-210-khong-co-ly-do-tu-choi.html.]
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Đỗ Khanh, Tống Gia Thành tính giải thích: “Đây là ngày sinh của em, nếu em , tự nhiên thể ép buộc em, đưa nó cho cha .”
“Lại tiếp cũng là do nghĩ sai, lúc chỉ nghĩ tình cảm của chúng hiện tại cũng sai biệt lắm , hơn nữa trong lòng cho cha vui vẻ, yên tâm, cho nên về cổ địa mới hỏi dì một câu.”
“Chú dì cũng chỉ giao em cho một mà bọn họ cảm thấy đáng tin cậy, cho nên mới giấu em đưa bát tự cho , khi trở về em ngàn vạn đừng oán trách chú dì.”
Tống Gia Thành hổ là Tống Gia Thành, dùng mấy chiêu bán thảm, khổ nhục kế, tỏ vẻ yếu thế thì cần , cuối cùng còn lén lút khen bản một chút, là mà Cam Mạn Mai bọn họ thấy đáng tin cậy, cuối cùng còn chủ động ôm hết trách nhiệm , chuyện dễ , trực tiếp liền xóa tan chút lấn cấn trong lòng Đỗ Khanh, cô thực sự cũng quá tức giận.
Đỗ Khanh cứ như ngơ ngác ở giường buồn rầu một lúc lâu, bộ dạng cẩn thận của Tống Gia Thành, cô chỉ thể duỗi tay bực bội xoa xoa tóc , : “Thôi , sự tình đều như , em còn thể cái gì, thứ đưa cho dì Tần bọn họ thì cứ đưa .”
Còn là sinh thần bát tự thôi ? Muốn đưa thì đưa , cổ đại thành phiền toái, nhà cao cửa rộng như Tống gia, so với khác còn nhiều quy củ hơn, chờ xong hết việc, phỏng chừng cũng chờ đến sang năm.
Hiện tại cô cần tới bệnh viện , thời gian rảnh cũng nhiều hơn, về cô tự thuê cho chính , cũng cần lo lắng kết hôn, nghỉ sinh dễ dàng, nghĩ như , đúng là cô còn lý do gì để kháng cự chuyện kết hôn với Tống Gia Thành.
Trong lòng Đỗ Khanh cũng hiểu, đàn ông như Tống Gia Thành thể là mặt đều mỹ, tuyệt đối là hiếm khó tìm, nếu đối tượng kết hôn của cô chắc chắn là , trải qua một đoạn tình cảm mỹ như , hẳn là cũng khó coi trọng những đàn ông khác.
Lại nghĩ một chút, tuổi tác của hai bọn họ xác thật còn coi là nhỏ nữa, Tống Gia Thành dù mới 24 tuổi, còn tươi mới, nhưng cô sắp 27 , tuy rằng tính là lớn tuổi, nhưng cũng đang ododj tuổi kết hôn nhất của phụ nữ, đối tượng thích hợp thì thôi, hiện tại cô cũng bạn trai, tình cảm cũng thuận lợi, hình như cũng lý do để kết hôn.
Anan
Một khi suy nghĩ , Đỗ Khanh đúng là bắt đầu nghiêm túc nghĩ về cuộc sống tương lai.