Tống Hải nhớ kỹ lúc công tử rời cố ý công đạo, nếu Tống Châu phát hiện gì đúng thì cũng cần dối, cứ kể chuyện cho là .
Dù bọn họ tùy tùng bên Tống Gia Thành, từ nhỏ Tần thị và Tống Quốc công chọn trúng, đó đều ký tên bán đứt, Tống Gia Thành cũng cần lo lắng bọn họ bại lộ bí mật của .
Tự nhận là nắm giữ bí mật của công tử và Đỗ cô nương, ngày thường Tống Châu hành sự càng thêm cẩn thận, buổi sáng mỗi ngày, việc đầu tiên của hai bọn họ chính là khi tất cả rời giường, sẽ đến phòng công tử xác nhận tình huống, xác định Tống Gia Thành trở về mới thể an bài các chuyện khác trong viện.
Hôm nay là Tống Hải tới gõ cửa, vốn còn tưởng rằng hôm nay công tử và Đỗ cô nương cũng trở về, chuẩn gõ cửa theo lệ sẽ trở về dẫn con trai béo nahf lên phố mua đồ chơi bằng đường.
mà Tống Gia Thành tiếng gõ cửa, vội vàng xoay che khuất Đỗ Khanh bên cạnh.
Tống Gia Thành trầm giọng : “Ngoài cửa là ai?”
Nghe bên thanh âm trong phòng, Tống Hải uống cuống hai giây lúc, đó vội vàng trả lời: “Công tử, là tiểu nhân.”
Nghe giọng quen thuộc, Tống Gia Thành thở dài nhẹ nhõm một , Tống Hải ở mặt cũng cần quá mức phòng .
Tống Gia Thành nhẹ nhàng rút cánh tay của nha, Đỗ Khanh bởi vì động tác của , bất an nhíu mày.
“Ai nha?” Đỗ Khanh giãy giụa suy nghĩ tỉnh táo .
Tống Gia Thành vội vàng duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai cô, trấn an : “Là Tống Hải, nàng tiếp tục ngủ , ngoài công đạo chút chuyện.”
Có những lời , Đỗ Khanh nhắm mắt nữa, yên tâm thoải mái xoay , tiếp tục ngủ nướng.
Tống Gia Thành dậy khỏi phòng, hạ giọng dặn dò Tống Hải múc nước tới cho rửa mặt.
Cổ đại thể so với hiện đại, ở hiện đại rửa mặt chỉ dùng phòng vệ sinh, vặn vòi nước một cái, nước lạnh nước ấm đều hết.
Ở cổ đại thì , hè mà rửa mặt dùng nước ấm, một đoạn đường tới phòng bếp lớn mới .
Anan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-170-ve-co-dai.html.]
Nghênh Phong viện cũng một cái phòng bếp nhỏ, bất quá phần lớn tác dụng của nó đều là sosots lò sưởi tường và cung cấp nước ấm cho Tống Gia Thành trời đông giá rét, ngày thường thì hầu như dùng đến
Khi Tống Gia Thành rửa mặt cẩn thận, sợ đánh thức Đỗ Khanh đang ngủ say giường .
Người rong phòng khẩn trương nhất chính là Tống Hải, xương cổ phảng phất như đóng đinh, chuyên tâm hầu hạ Tống Gia Thành rửa mặt, ánh mắt cũng chỉ đảo quanh Tống Gia Thành, nửa ánh mắt cũng dám về phía giường gỗ.
Tuy rằng phía giường gỗ màn lụa, cách cái bình phong, dù cũng gì, nhưng chỉ cần Tống Hải nghĩ đến chuyện, hiện tại Đỗ cô nương đang giường công tử nhà , thần kinh cả đều nhịn căng chặt.
Y theo trình độ coi trọng của công tử đối với Đỗ cô nương, nếu phát hiện ý đồ trộm, kết cục của cũng chỉ một —— sống , chếc xong.
Tống Gia Thành rửa mặt xong, phân phó Tống Hải canh ở ngoài phòng, mà bớt thời giờ tới chủ viện một chuyến.
Tống Gia Thành rời nhà hơn một tháng, cha khẳng định quan tâm ở hiện đại sinh hoạt tình huống, hiện giờ nếu trở , tự nhiên chạy tới chủ viện thỉnh an, Tần thị yên tâm.
Tần thị thấy con trai trở , trong lòng tự nhiên cao hứng, bà lập tức đặt chén cháo trong tay xuống, dậy lôi kéo con trai đánh giá vài vòng.
Hiện tại hai con gặp mặt khác gì gián điệp hội họp, tiên tất nhiên là cho hầu trong phòng hết ngoài mới .
Nhìncon trai khỏe mạnh mặt , Tần thị buông tay, vạn phần vui mừng : “Gầy, bất quá cũng rắn chắc.”
Mấy ngày nay Tống Gia Thành đều chạy đến trường học lái xe, mặt trời chói chang hun nóng, cả xác thật đen một chút, thoạt cũng nam tính, cường tráng hơn chút.
Nếu lúc Đỗ Khanh ở chỗ , khẳng định sẽ cảm thấy chột , khi Tống Gia Thành ở hiện đại, phần lớn thời gian đều theo cô ăn cơm hộp, cơm hộp giống đầu bếp trong phủ, hết thảy đồ ăn đều sẽ y theo khẩu vị của chủ tử, ăn hài lòng, gầy mới là lạ.
Ở hiện đại, Tống Gia Thành cũng cảm thấy nhớ cha , nhưng lúc thấy Tần thị thật sự mặt , mới phát hiện nội tâm vẫn luôn vướng bận nhà.
Tống Gia Thành lôi kéo Tần thị xuống, : “Con ở bên học nhiều thứ mới mẻ, chờ thời gian sẽ kể cho và cha , chúng con trở về còn mang theo một trò đặc biệt thú vị, chờ cha hạ triều, con sẽ dạy chơi.”
Mạt chược thật sự quá dụ hoặc, ở hiện đại Tống Gia Thành gom đủ một bàn, trong lòng vẫn luôn vướng bận, trở về nhà, trong phủ nhiều như , cuối cùng thể chơi cho nghiện.