ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-01-16 09:03:09
Lượt xem: 38
Nhưng làm phiền người ta như vậy hoài cũng không tốt, vậy nên ngày nào Thang Ninh cũng nghiên cứu đầu gối của mình thật lâu, cô lên mạng tìm hiểu
thông thường đầu gối bị thương mất bao lâu mới khỏi.
Dựa vào tình trạng của bản thân, cô đoán khoảng một tuần sau chân cô sẽ có thể hoạt động bình thường.
Để thể hiện mình đã hồi phục hẳn, Thang Ninh nhẹ nhàng xuống xe của Cố Ngộ rồi nói: "Đầu gối của em đi lại với lên xuống cầu thang bình thường rồi, hôm nay em tự lên lầu được, từ mai anh không cần đến đón em nữa đâu, thời gian qua làm phiền anh quá, em cảm ơn anh nhé."
Cố Ngộ vốn định xuống xe cùng cô, nghe vậy thì khựng lại, giả vờ lơ đãng nói: "Thực ra nhà tôi đưa đón em đi làm cũng khá tiện, hay là sau này cứ tiện đường đón nhé?"
Thực ra Thang Ninh đã sớm đoán được Cố Ngộ sẽ nói như vậy, nên cô cũng đã nghĩ ra cách đối phó từ lâu.
"Được ạ." Cô đáp lại rất thoải mái: "Vậy mỗi tháng em trả anh một nghìn tiền xăng được không?"
Cố Ngộ: "???"
"Coi như là tiền đi nhờ xe, anh giảm giá cho em nhé." Thang Ninh làm một biểu cảm tinh nghịch: "Anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, nếu để em đi xe miễn phí mãi thì không được đâu."
Khóe mắt Cố Ngộ giật giật, chịu thua cô luôn: "Được rồi được rồi, tôi đã hiểu cái cách từ chối cao cấp này của em rồi."
Thang Ninh cười khúc khích, vẫy tay với anh: "Vậy tạm biệt anh Cố Ngộ nhé."
"Ừ." Mặc dù hơi không nỡ, nhưng Cố Ngộ vẫn chào tạm biệt cô: "Tạm biệt."
Sau khi về nhà, Thang Ninh mở bữa tối Cố Ngộ mang đến cho cô ra.
Mỗi ngày Cố Ngộ đều mang cho cô những món ăn rất lành mạnh kết hợp cả thịt và rau, còn kèm theo trái cây tươi và sữa chua.
Trong thời gian này được Cố Ngộ chăm sóc, thói quen sinh hoạt của cô đã trở nên bình thường hơn nhiều, cân nặng cũng tăng lên thấy rõ.
Thang Ninh cảm thấy nếu đầu gối cô không khỏi nhanh, cô sẽ bị nuôi thành một công chúa nhỏ kiêu kỳ mất.
May mà còn biết điều, đầu gối của cô chỉ sau nửa tháng đã hoàn toàn bình phục.
Vào một buổi tối gần cuối tháng, Cố Lê gửi cho Thang Ninh một tin nhắn.
Quả Lê: [Chùa Đào Viên thần kỳ quá!!!!!!]
Quả Lê: [Duyên phận của tớ đã đến rồi!!!!!]
Quả Chanh: [Chuyện gì vậy??? Cậu kể chi tiết đi!!!]
Quả Lê: [Gần đây Trần Thạc đang làm dự án khu nghỉ dưỡng khách sạn, bây giờ đã hoàn thành và sắp khai trương, anh ấy mời tất cả mọi người trong ban nhạc chúng tớ đi chơi, còn nói có thể dẫn bạn bè theo! Cuối tháng cậu đi cùng tớ nhé! Hai ngày một đêm!]
Quả Chanh: [Thật sao? Không hợp lý lắm nhỉ?]
Quả Lê: [Không sao đâu! Nhiều người cùng đi mà! Đây chính là cơ hội trời cho! Lúc đó chơi trò thật lòng hay thử thách, giả vờ say rồi tỏ tình! Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà đúng không? Lúc đó tớ cần cậu động viên và châm ngòi thổi gió cho tớ! Hạnh phúc của tớ trông cậy vào cậu đó Thang Ninh ơi! Nhất định phải làm trợ thủ đắc lực nhất cho tớ!]
Thang Ninh: [Ok! Tuân lệnh! Tớ nhất định hoàn thành nhiệm vụ!!]
Mặc dù còn nửa tháng nữa, nhưng Cố Lê đã rất mong chờ chuyến đi này.
Ban đầu ba mẹ cô ấy còn hơi lo lắng nên phản đối, nhưng khi nghe nói Thang Ninh cũng đi chung thì cuối cùng cũng đồng ý.
Cố Lê không nói với Cố Ngộ về chuyện đi chơi này.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến Trần Thạc, tuy Cố Ngộ và Trần Thạc không thân thiết lắm, nhưng họ có một người bạn chung, nói quá nhiều với anh không tốt, dễ lỡ lời nói hớ.
Cô ấy định âm thầm đi mà không để ai phát hiện.
Nhưng có lẽ điều Cố Lê không thể ngờ rằng, Cố Ngộ cũng nhận được lời mời tương tự.
Hôm đó Trần Trác đang nói chuyện với mấy anh em trong nhóm về việc gần đây quen hai cô gái qua mai mối.
Anh ta nói cảm thấy cả hai đều khá ổn, không biết nên chọn ai.
Tất nhiên, lời nói này của anh ta trong một nhóm toàn đàn ông độc thân nghe có vẻ hơi khoe khoang.
Để bù đắp cho trái tim tổn thương của anh em, anh ta quyết định tự bỏ tiền túi mời anh em đi du lịch suối nước nóng.
Ban đầu sự hào phóng quá mức của anh ta đã khiến mọi người nghi ngờ có gì đó mờ ám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-99.html.]
Hỏi thêm thì quả nhiên có chuyện.
Anh ta nói vì người bạn khai trương cửa hàng mới, như thường lệ tất cả bạn học cũ đều được giảm giá 50%.
Lần này Trần Trác dự định dẫn hai cô gái đó đi cùng, vừa để tạo không khí vừa nhờ anh em đánh giá giúp, loại hoạt động này phải đông người mới vui.
Để không tỏ ra kỳ lạ khi dẫn hai cô gái đi, Trần Trác còn nói mọi người có thể dẫn thêm bạn bè, không hạn chế nam nữ.
Ban đầu Cố Ngộ không muốn đi, cho đến khi Trần Trác nhắc đến người bạn mở khu nghỉ dưỡng là Trần Thạc.
Cố Ngộ nhớ ra, lần đầu tình cờ gặp Thang Ninh và Cố Lê, cũng là vì khai trương cửa hàng mới giảm 50% mà đi.
Nghĩ vậy, rất có khả năng lần này họ cũng sẽ đến khu nghỉ dưỡng đó.
Cố Ngộ định hỏi thẳng Cố Lê, nhưng nghĩ lại làm vậy sẽ rút dây động rừng, nên anh quyết định dò hỏi từ người khác.
Tất nhiên anh sẽ không đi hỏi Thang Ninh, chắc chắn cô sẽ thống nhất lời khai với Cố Lê.
Anh thầm suy nghĩ, chuyến đi suối nước nóng này phải qua đêm, mà chỉ cần qua đêm, chắc chắn sẽ phải báo cáo với Tống Mạn Tư.
Vì vậy Cố Ngộ gọi điện cho Tống Mạn Tư.
Ban đầu trò chuyện đơn giản vài câu, nhắc nhở Tống Mạn Tư nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm mấy ngày nay khá lớn, cần chú ý giữ ấm để không bị cảm lạnh.
Sau khi giả vờ quan tâm xong, anh đi vào vấn đề chính.
"À đúng rồi, Cố Lê nói đi khu nghỉ dưỡng là cụ thể ngày nào vậy mẹ?" Cố Ngộ nghĩ nếu hỏi thẳng Cố Lê có đi không, có thể Tống Mạn Tư sẽ vô tình nhắc lại với Cố Lê.
Vì vậy anh giả vờ như mình cũng đã được thông báo, chỉ là không chắc thời gian.
Mặc dù anh không chắc Cố Lê có đi không, nhưng dù đi hay không, cách hỏi như vậy cũng sẽ không quá đột ngột.
Không dễ bị phát hiện sơ hở.
"Ồ, hình như là thứ bảy cuối tháng." Tống Mạn Tư không nhớ cụ thể là ngày mấy.
"Vâng, để con hỏi lại xem em ấy có cần con lái xe đưa đón không."
"Được, vậy con đi hỏi nó đi." Dường như Tống Mạn Tư hoàn toàn không quan tâm đến chủ đề này, nhân cơ hội hỏi chuyện chính ngay tắp lự: "À đúng rồi, con gái của bà Vương đó."
"Hả? Mẹ ơi, tín hiệu ở đây không tốt, con cúp máy trước nhé." Cố Ngộ vừa nói vừa đưa điện thoại lại xa ra liên tục.
Sau khi cúp máy, Cố Ngộ thở phào nhẹ nhõm.
May mà thoát được.
Anh quay lại nhóm chat xem thời gian Trần Trác đề xuất đi chơi.
Cũng đúng ba ngày đó, thời gian khớp nhau, anh liền đồng ý không chút do dự.
Và còn xúi giục hai người kia cùng đi.
Khách sạn suối nước nóng ở ngoại ô gần đó, lái xe khoảng hai tiếng.
Cố Ngộ lái một chiếc xe chở Tiền Tư Châu và Doãn Sam.
Trần Trác lái một chiếc chở hai đối tượng mai mối.
Trên đường đi Doãn Sam không ngừng than phiền với Cố Ngộ: "Cách làm của Trần Trác khiến tôi mở mang tầm mắt thật, tình huống gì vậy trời, chọn một trong hai ư?"
Tiền Tư Châu trêu chọc: "Đúng là kẻ c.h.ế.t vì hạn, người c.h.ế.t vì lụt*, một mình cậu ta dẫn hai người, ba người chúng ta cộng lại cũng không dẫn theo được người nào."
*Ám chỉ sự bất công, người thì có rất nhiều, người thì chẳng có gì
Doãn Sam cười ha hả: "Hai đứa mình không dẫn được thì thôi, sao Cố Ngộ cũng không dẫn được một em gái nào vậy?"
Cố Ngộ nói chắc nịch: "Thường thì tôi là người bị các em gái dẫn đi mới đúng."
"Không biết xấu hổ!" Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Doãn Sam hỏi: "Khoan đã, không phải cậu không thích mấy em gái mà thích phụ nữ đã có chồng sao?"
Cố Ngộ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phụ nữ đã có chồng cũng có thể là em gái mà."
Hai người nghĩ Cố Ngộ cố tình đùa giỡn, không nghiêm túc nên không thèm để ý nữa.