ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 98
Cập nhật lúc: 2025-01-16 09:03:05
Lượt xem: 40
Thang Ninh cảm thấy một luồng áp lực đang ập đến, đầu gối cô bị người ta nhìn chằm chằm như sắp thủng một lỗ.
"Không cần đâu, lát nữa em tự làm được mà." Thang Ninh nói.
"Sao..." Cố Ngộ kéo dài giọng với vẻ bất lực: "Sao lúc nào em cũng có thói quen từ chối trước thế?"
"Em..." Thang Ninh định phủ nhận, nhưng nhận ra điều anh nói là sự thật.
Thang Ninh không thích mắc nợ người khác, cũng không thích làm phiền ai, nên hễ có ai muốn tốt với mình, cô đều không muốn nhận.
Cô sợ mình không thể đáp lại, luôn cảm thấy không thoải mái khi nợ người khác một ân tình.
Cố Ngộ lắc đầu thở dài. Không nói hai lời, anh kéo cổ tay cô đi đến trước ghế sofa, đẩy vai cô buộc cô ngồi xuống: "Xem ra phải dùng vũ lực với em mới được."
Câu nói này, nghe hơi dễ gây hiểu lầm.
Cố Ngộ cũng nhận ra điều gì đó, liền đổi cách nói: "Ý tôi là, phải cứng rắn với em."
Càng giải thích càng không ổn.
Anh đành ho khan để né tránh vấn đề.
Cố Ngộ cẩn thận vén ống quần Thang Ninh lên trên đầu gối.
Vết xước đã đông máu, vì được xử lý kịp thời nên vết thương khá sạch sẽ.
Có thể thấy rõ dấu vết da bị rách trên bề mặt, lộ ra phần thịt bên trong có vằn máu.
Cố Ngộ cảm thấy đau nhói trong lòng, lấy iốt và tăm bông vừa mua ở hiệu thuốc ra chuẩn bị bôi thuốc, anh lo lắng nhìn Thang Ninh: "Có thể hơi đau, em cố chịu chút nhé."
Thang Ninh chớp mắt: "Yên tâm đi, em không sợ đau đâu."
Cố Ngộ gật đầu, nhưng khi bôi thuốc cho cô vẫn rất cẩn thận.
Anh bôi từ xung quanh vào trong vết thương, ngay khi anh chạm vào da cô, một cơn đau thấu trời lan ra toàn thân Thang Ninh.
Cô theo phản xạ đặt hai tay lên vai Cố Ngộ, nghiến răng kêu: "Đợi đã."
Cố Ngộ không dám động đậy nữa.
Có lẽ Thang Ninh không ngờ sẽ đau đến vậy, dường như cô không thể chịu đựng nổi.
Hơi thở cô trở nên gấp gáp, khi hít vào thậm chí còn hơi run.
Cảm thấy cơn đau dịu đi một chút, Thang Ninh nói: "Được rồi, tiếp tục đi."
Cố Ngộ gật đầu, bôi thuốc nhẹ nhàng hơn trước, vừa bôi vừa thổi nhẹ lên vết thương.
"Khoan... Khoan đã!" Thang Ninh lại gọi anh dừng lại.
Mới chỉ bôi được một phần nhỏ, với tốc độ này, có lẽ phải một tiếng đồng hồ mới bôi xong.
Mặc dù Cố Ngộ rất xót xa, nhưng cũng không còn cách nào khác: "Nhất Định phải bôi thuốc, cố chịu một chút thôi, tôi sẽ bôi nhanh hơn, được không?"
Thang Ninh cam chịu số phận gật đầu.
Cố Ngộ dịu dàng nói: "Thấy đau thì bóp vai tôi để báo, tôi sẽ cố nhẹ nhàng hơn."
Thang Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.
Cố Ngộ tiếp tục bôi thuốc cho Thang Ninh, gần như chỉ cần chạm vào da cô, vai anh lại truyền đến một cơn đau nhói.
Thang Ninh thật sự không nương tay chút nào.
Sau khi bôi thuốc xong, Cố Ngộ cảm thấy vai mình cũng tê liệt luôn rồi.
Mặc dù Thang Ninh đã cố kìm nén hết sức, nhưng vì đau quá không chịu nổi, nên cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Bôi thuốc thôi mà cứ như bị hành hạ vậy, đến khi bôi xong Cố Ngộ lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Xong rồi."
Cuối cùng Thang Ninh cũng thả lỏng cơ thể căng thẳng, khi buông tay ngẩng đầu lên thì đụng ngay mặt Cố Ngộ.
Có lẽ vì vừa rồi đau quá nên dùng sức mạnh, mắt cô đã bị ép ra nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-98.html.]
Khi ánh mắt của hai người gặp nhau, một giọt nước mắt vừa lăn xuống từ khóe mắt cô.
Cố Ngộ sững người, rất tự nhiên dùng khớp ngón tay trỏ lau nước mắt cho cô.
"Còn nói là không sợ đau nữa..." Giọng nói của Cố Ngộ mang chút nuông chiều và xót xa.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Những phân tử ái muội lơ lửng trong không khí nửa tỏ nửa mờ, len lỏi khắp nơi.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở gần như hòa vào với nhau.
Dái tai của Thang Ninh dần đỏ lên.
Cố Ngộ nhận ra bầu không khí hơi kỳ lạ, lập tức đứng dậy nói với vẻ hơi luống cuống: "Ừm, tôi đi đây."
"Vâng, cảm ơn anh Cố Ngộ."
"Em đi làm như vậy không tiện đâu." Cố Ngộ nói: "Hỏi sếp xem có thể làm việc ở nhà được không nhé."
Thang Ninh không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: "Không ảnh hưởng lắm đâu, chắc thứ hai sẽ đỡ hơn nhiều."
Cố Ngộ định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Anh vốn định nói hay là trong thời gian này anh đưa đón cô đi làm mỗi ngày.
Nhưng anh biết chắc chắn cô sẽ không đồng ý.
Thang Ninh là người như vậy, không thể thương lượng với cô, không thể hỏi ý kiến cô.
Vì cô luôn từ chối ngay lập tức.
Như Cố Ngộ đã nói, đối với cô, chỉ có thể dùng vũ lực, chỉ có thể cứng rắn.
Vì vậy Cố Ngộ không báo trước hay gợi ý gì cho Thang Ninh, mà sáng thứ hai đã đợi sắn dưới tòa nhà của cô.
Sau một ngày nghỉ ngơi, vết thương trên đầu gối của Thang Ninh đã bắt đầu kết vảy.
Nhưng vì vết thương ở đầu gối, mỗi lần di chuyển gập lại đều sẽ bị kéo giãn, nên trong thời gian ngắn rất khó lành.
Hôm nay tốn rất nhiều công sức lắm Thang Ninh mới xuống tới dưới lầu.
Cô chống tay vào lan can bên cạnh, nửa nhảy nửa lê, cố gắng giữ cho đầu gối không phải gập quá nhiều.
Vốn còn đang phân vân có nên gọi taxi hay không, nào ngờ vừa xuống lầu đã thấy Cố Ngộ.
Cố Ngộ khoanh tay dựa vào cửa xe, ung dung nhìn Thang Ninh: "Chào cô Thang, tài xế đã đợi cô rất lâu rồi ạ."
Thang Ninh ngạc nhiên: "Sao anh lại đến đây?"
Cố Ngộ rất tự nhiên mở cửa xe cho cô: "Dù sao em cũng bị thương vì em gái tôi, nợ của em gái anh trai phải trả, tôi phải chăm sóc em cho đến khi khỏi hẳn."
Thang Ninh nghĩ lần này chắc chắn không từ chối được nữa, cô ngồi vào xe rồi thuận miệng hỏi: "Vậy mỗi ngày anh đi làm mấy giờ? Có làm anh bị muộn không? Em có thể ra sớm hơn một chút."
"Không sao, không trễ đâu." Cố Ngộ làm màu: "Lãnh đạo không có giờ làm việc cố định."
Thang Ninh nửa hiểu nửa không gật đầu.
Cố Ngộ khởi động xe, điều chỉnh nhiệt độ trong xe phù hợp rồi nhìn cô hỏi: "Em thường tan làm lúc mấy giờ?"
Thực ra công việc của Thang Ninh không có giờ tan làm cố định, thường thì khi nào làm xong một phần công việc, muốn nghỉ ngơi thì cô sẽ về nhà, nên mỗi ngày đều không cố định.
Nhưng cô biết giờ tan làm của công ty Cố Ngộ, không muốn đối phương phải chiều theo mình quá mức, nên nói: "Tầm 6 giờ em sẽ tan làm, chừng nào đến dưới tòa nhà công ty em thì nhắn tin báo em một tiếng."
"Ừm, được." Cố Ngộ nói: "Vậy bữa tối của em thì sao?"
"Bữa tối... Em thường ăn ở dưới tòa nhà công ty hoặc về nhà ăn." Thang Ninh trả lời thật thà.
Cố Ngộ không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
Trong thời gian Thang Ninh đi lại khó khăn, mỗi sáng Cố Ngộ đều đúng giờ đợi cô dưới lầu, tan làm sẽ tiện thể mang một phần bữa tối đã đóng gói theo đến đón cô.
Xuống xe còn cõng cô lên lầu.
Khiến Thang Ninh cảm thấy sau khi bị thương còn được hưởng đãi ngộ VIP.