ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-01-16 08:57:56
Lượt xem: 33
Cuối cùng trước buổi trưa, hai người cũng leo đến đỉnh núi.
Người trên đỉnh núi đúng là đông như kiến, nhìn quanh hầu hết đều là người trẻ.
Không ngờ lại có nhiều người vội vã muốn thoát ế đến thế.
Cảm giác mục tiêu khách hàng của chỗ này chính là những người chỉ biết yêu đương, tìm kiếm đối tượng một cách mù quáng như những con ruồi không đầu vậy.
Thế nên có thể nói việc cầu duyên ở đây đều là giả, duyên phận vốn không phải do trời định sắn.
Đã nhìn thấu rồi, thực ra là số mệnh do ta không phải do trời.
Nhưng đối với chuyện tình cảm, nếu có lòng thành thì vẫn sẽ linh nghiệm hơn.
Cố Lê nghĩ đã đến rồi thì phải lễ Phật một chút.
Theo cô ấy nhớ thì lần cuối cô ấy đốt hương lễ Phật là trước kỳ thi đại học, lúc đó cô ấy đi cùng với mấy người bạn cấp ba, thực ra lần đó chỉ đi cho vui thôi.
Nhưng lần này, Cố Lê là thật lòng cầu nguyện.
Khẩn cầu thần đào hoa có thể chiếu cố cô ấy.
Chỉ một lần thôi cũng được.
Thang Ninh nhìn cô ấy quỳ ở đó thành kính cầu nguyện, trông giống như đã xuất gia được mười năm vậy.
Ban đầu cô chỉ thấy hơi buồn cười, nhưng nghĩ đã đến rồi thì cũng cầu nguyện luôn.
Thang Ninh nhắm mắt, chắp tay lại, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
Cô thực sự không có khao khát hay theo đuổi gì về đào hoa và tình yêu, luôn ở trạng thái đến thì vui vẻ đón nhận, không đến cũng chẳng sao.
Thang Ninh nghĩ mình không rảnh để theo đuổi và đối phó với tình yêu.
Tất nhiên, sâu trong lòng chắc chắn vẫn mong muốn.
Dù sao cũng đang ở độ tuổi đẹp nhất, ai mà không muốn gặp được một người tuyệt vời trong những năm tháng đẹp đẽ nhất, trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm.
Có điều Thang Ninh không tiếp xúc nhiều với đàn ông, ngoài những người tiếp xúc trong công việc, có lẽ người duy nhất có chút giao tiếp riêng tư chỉ có Cố Ngộ.
Có lẽ vì gần đây Cố Ngộ xuất hiện quá thường xuyên, hoặc có lẽ vì trong lòng có chút biết ơn anh.
Trong lúc cầu nguyện, hình ảnh của Cố Ngộ bỗng hiện lên trong đầu Thang Ninh.
Cô mở bừng mắt, bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng hốt.
Trước đây cô luôn mặc định Cố Ngộ là anh trai của Cố Lê, nên cũng xem anh như nửa người anh trai ruột của mình.
Nói thật là chưa bao giờ nghĩ đến mối quan hệ này.
Mà suy nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu vừa rồi, khiến cô cảm thấy hơi xúc phạm đến mối quan hệ trong sạch giữa mình và Cố Ngộ.
Cô lập tức nhắm mắt lại xin lỗi thần đào hoa: "Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý, à không, không có nghĩ đến anh ấy đâu, tôi, tôi, tôi không có ý đó, tôi có tội, xin thần tha thứ.”
Nghe như đang lẩm bẩm tụng kinh vậy.
"Cậu đang lẩm bẩm gì thế?" Cố Lê đã cầu nguyện xong, đi đến vỗ vai Thang Ninh, làm cô giật nảy mình.
"À, không có gì." Thang Ninh nhìn Cố Lê, lần đầu tiên cảm thấy hết sức bối rối.
Cố Lê nhìn cô đầy ẩn ý: "Có chuyện gì rồi!"
"Thật sự không có gì!" Mặt Thang Ninh đỏ bừng lên.
"Haha, cậu cũng đâu dám." Cố Lê vui vẻ nói: "Ôi, cầu Phật xong rồi, sao tớ có cảm giác ngày mai tớ sẽ kết hôn vậy nhỉ?"
Thang Ninh muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, nói với Cố Lê: "Được rồi, cầu nguyện xong thì xuống núi sớm thôi."
Hai người vừa quay người đi được vài bước, Thang Ninh lo lắng quay đầu lại nhìn tượng Phật Đào Hoa, dùng khẩu hình nói: "Xin lỗi Phật, vừa rồi con đã thất lễ, ngài đừng để tâm nhé!"
Ngoài bức tường mai mối nổi tiếng, trong chùa còn có một nơi gọi là tường khóa tâm.
Tường khóa tâm còn được gọi là tường cầu nguyện, hay tường thầm thương thành hiện thực.
Du khách đến đây có thể mua những chiếc ổ khóa hình trái tim, nghe nói chỉ cần khắc tên mình và người mình thầm thương lên đó thì sẽ khiến tình yêu thầm kín trở thành hiện thực.
Cố Lê vốn định mua một cái, nhưng khi hỏi giá thì tận hai trăm tệ một chiếc, nghe xong cô ấy không dám mua nữa luôn.
"Đây rõ ràng là thuế trí tuệ mà!" Cố Lê bất mãn nói: "Hai trăm tệ một cái! Sao họ không đi cướp luôn đi? Tớ gửi lì xì hai trăm cho người tớ yêu thầm nhiều khi còn cua được sớm hơn cái móc khóa này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-96.html.]
Thang Ninh không có người thầm thương nên không hứng thú gì với bức tường này.
Ngược lại, cô khá tò mò về bức tường mai mối ở bên kia.
Tường mai mối giống như tường tỏ tình ở trường đại học, có một tấm bảng gỗ khổng lồ, trên đó treo rất nhiều tấm biển đầy chữ.
Mọi người có thể viết những thứ mình thích, thậm chí còn có thể in ảnh và mã QR WeChat tại chỗ, viết xong thì treo tấm biển lên đó, xem có thể tìm được "Người có duyên" không.
Hai người qua xem cho vui, quả thật có rất nhiều ảnh thú vị, còn có nhiều người đẹp nữa.
Gái xinh không ít, nhưng trai đẹp thì chả thấy mống nào.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trai đẹp là sinh vật hiếm hoi, cần gì phải đến đây cầu duyên chứ?
Chắc hoa đào nhiều đến nỗi chắn không hết luôn.
Hai người vừa xem những tấm ảnh và lời giới thiệu vừa bình phẩm, đồng thời nghe thấy cuộc đối thoại của hai cô gái bên cạnh: "Này, sao ở đây lại gọi là chùa? Không phải là đền à?"
"Vì chùa là của Phật giáo, còn đền là của Đạo giáo, chúng ta vừa cầu nguyện với Phật mà."
"Ồ, hóa ra vậy! Cậu thấy linh nghiệm không?"
"Tháng trước bạn tớ đến đây, tháng này đã có người yêu rồi đó!"
"Aaaaa tớ cũng muốn có người yêu, trời ơi, ban cho tôi một anh chàng đẹp trai đi!"
Sau vài giây im lặng, hai người nghe thấy người đó nói tiếp: "Đệt! Có trai đẹp thật này!"
"Đâu đâu? Đệt! Đẹp trai quá! Trời ơi, ở đây linh thiêng dữ vậy sao?!"
Nghe thấy hai chữ "Trai đẹp", radar của Cố Lê lập tức kích hoạt.
Cô ấy vội nhìn theo hướng hai cô gái và bắt đầu tìm kiếm.
Cố Lê nhìn theo, sau đó thấy có một người đang chậm rãi đi về phía mình.
Càng đến gần, càng thấy người này quen mắt.
Cho đến khi có thể nhìn rõ mặt...
"Anh?!" Cố Lê kêu lên.
Nghe thấy từ này, Thang Ninh sợ đến nỗi suýt nhảy dựng.
Phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy Cố Ngộ là Phật đào hoa đã linh nghiệm rồi.
Đừng nói là vừa nghe cô gọi tên Cố Ngộ trong lòng, nên đã triệu hồi anh đến đây đấy nhé...
Nếu thật sự là như vậy, thì đây quả thực là hiện tượng siêu nhiên mà con người không thể giải thích được, cô gần như muốn nghi ngờ, giờ mà đập đầu xuống đất ngất đi thì liệu mình có thể xuyên không không.
Thang Ninh dụi mắt, hơi khó tin nhìn. Hôm nay Cố Ngộ mặc một chiếc áo khoác dài màu lạc đà, bên trong là một chiếc áo len cổ tròn màu trắng đang hot, một tay đút túi đi đến trước mặt hai người.
Thang Ninh nghi ngờ mình đang bị phản ứng với độ cao, bây giờ cần phải thở oxy gấp.
Nếu không thì có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
"Đợi hai người đấy." Giọng Cố Ngộ rất bình tĩnh, không có gì bất thường: "Xong chưa?"
Khoan đã!
Thang Ninh nhìn dáng vẻ của anh, không giống như được Phật phái từ trên trời xuống.
Chắc là tự mình leo núi lên đây.
Nhưng cô vẫn lo lắng hỏi một câu: "Anh... Tự mình đến đây sao?"
Cố Ngộ không nghĩ câu hỏi này theo hướng phức tạp, nhìn cô từ từ tiến gần hơn một chút: "Tôi đã nói với Cố Lê rồi, hôm nay tôi cũng đến."
"Em tưởng anh nói đùa chứ." Cố Lê sợ hãi, thầm nghĩ nếu để anh nhìn thấy bộ dạng cô cầu nguyện thành tâm như vậy thì sẽ mất mặt lắm, cô ấy cẩn thận dò hỏi: "Anh thấy tụi em hồi nào vậy?"
"Mới đây thôi, nhìn thấy lúc hai người đi ra." Thực ra Cố Ngộ vẫn luôn đợi ở gần cổng, chú ý đến những người ra vào.
"Ồ..." Cố Lê thầm thở phào nhẹ nhõm: "Bây giờ tụi em cầu nguyện xong rồi, đi thôi."
"Ừ."
Khi đi, Cố Lê nhìn Cố Ngộ, nói thêm: "Anh cầu nguyện xong chưa?"
Không biết có phải cố ý hay không, Cố Ngộ lại liếc nhìn Thang Ninh rồi gật đầu: "Anh cầu nguyện rồi."
Cái nhìn đó khiến Thang Ninh thấy hơi có lỗi.