ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 95
Cập nhật lúc: 2025-01-16 08:55:53
Lượt xem: 46
Thực ra hôm nay anh quyết định về nhà đột xuất là vì cả ngày không nhận được tin nhắn của Thang Ninh, lo cô sẽ không chủ động nói với anh về tiến triển bên công ty, nên muốn dò la tin tức từ Cố Lê.
Cố Ngộ im lặng vài giây rồi nói: "Lớn tuổi rồi, quan tâm đến gia đình một chút không được à?"
"Nhưng cái gia đình anh quan tâm đáng lẽ không phải là cái này, mà là gia đình của anh và chị dâu cơ." Cố Lê kéo dài giọng châm chọc: "Ồ, suýt quên mất bây giờ anh là chó độc thân rồi, khó trách gần đây siêng về nhà thế, vì không có người hẹn hò nữa chứ gì?"
Tống Mạn Tư bưng nồi đất canh cá diếc vừa nấu xong lên bàn, đặt xuống rồi véo tai, tiếp lời mượt rước: "A Ngộ, con đã thêm số con gái của cô Châu mà mẹ giới thiệu cho con mấy hôm trước chưa?"
"Mẹ... Mẹ gấp gáp bán con đi như vậy sao." Mặt Cố Ngộ đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Con gái cô Châu rất xuất sắc, là một bác sĩ nhi khoa, mẹ nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, mẹ cảm thấy rất xứng đôi với con." Tống Mạn Tư cố gắng quảng cáo không khác gì bà mối.
"Mẹ... Câu này con đã nghe không dưới mười lần rồi, mẹ nói gì mới mẻ hơn được không?" Cố Ngộ vừa uống canh vừa lắc đầu.
"Haiz, tại mẹ toàn nghe con nói con hẹn hò, chứ chưa từng gặp người thật nên mẹ mới lo lắng thôi." Tống Mạn Tư thở dài.
Bình thường khi Cố Tránh ở nhà thì bà khá e ngại nói về chủ đề này, hôm nay Cố Tránh không có nhà nên bà mới dám hỏi thẳng.
Cố Ngộ như đang suy nghĩ gì đó, xoa xoa mũi nói với Tống Mạn Tư: "Con biết rồi."
Thực ra bình thường Tống Mạn Tư cũng rất hiếm khi nói chuyện nghiêm túc với Cố Ngộ về vấn đề này, trước đây bà luôn nghĩ anh còn trẻ, chơi vài năm cũng không sao.
Nhưng giờ nhìn thấy anh đã đổi mười cô bạn gái vẫn chưa thấy có ý định ổn định, Tống Mạn Tư bắt đầu nghi ngờ liệu Cố Ngộ có thực sự nghiêm túc đối với chuyện tình cảm hay không.
Tống Mạn Tư nghiêm túc nói: "A Ngộ à, con đã trải qua nhiều thứ hoa lệ bên ngoài rồi, nên mẹ sợ con sẽ càng ngày càng không coi trọng tình cảm, mẹ biết người trẻ các con thích chơi, thích tìm kiếm cảm giác mới mẻ kích thích, nhưng sự ổn định mới là quan trọng nhất, con đừng chê mẹ lải nhải, mẹ lo con sẽ đi sai đường trong chuyện tình cảm."
Cố Ngộ kết hợp với tình hình thực tế của mình, cười khổ một tiếng rồi chân thành nói với bà: "Mẹ yên tâm, lần sau chắc chắn con sẽ nghiêm túc, hẹn hò xong sẽ đưa về gặp mẹ ngay."
Có lời hứa này của Cố Ngộ, Tống Mạn Tư mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà quay sang dạy dỗ Cố Lê: "Lê Lê à, con ở bên ngoài nhất định phải mở to mắt, những người đàn ông không coi trọng tình cảm như anh con thì tiếp xúc ít thôi."
Cố Ngộ: "..." Suýt nữa phun cả canh ra ngoài.
Cố Lê ban đầu định trả lời theo phản xạ, nhưng đột nhiên cô ấy nghĩ đến Trần Thạc, nhìn thái độ của Tống Mạn Tư đối với Cố Ngộ, cô ấy thầm nghĩ lỡ sau này mà ở bên Trần Thạc, tám phần mười mẹ cô ấy cũng sẽ thấy anh ta không đáng tin cậy.
Thấy cần phải xóa tan lo lắng này của Tống Mạn Tư, Cố Lê đảo mắt qua lại rồi nói: "Mẹ, mẹ không thể vơ đũa cả nắm như vậy được, biết đâu không phải lỗi của anh, có khi chính là những cô bạn gái anh hẹn hò có vấn đề thì sao, con tin tưởng nhân cách của anh, anh con tuyệt đối không phải là người chơi đùa tình cảm con gái nhà người ta, chừng nào gặp được tình yêu đích thực chắc chắn anh ấy sẽ trân trọng, đúng không anh?!"
Cố Ngộ sững người, không ngờ cô em gái suốt ngày cãi nhau với anh này lại có ngày đứng về phía anh.
Anh lập tức ho khan vài tiếng rồi nói tiếp: "Đúng vậy, đương nhiên rồi, nếu thật sự gặp được người mình thích, con nhất định sẽ không phụ lòng người ta."
Tống Mạn Tư thấy là lạ, hôm nay hai anh em này lại bất ngờ đứng chung một phe, quá là khác thường.
Bà vô thức cúi đầu nhìn nồi canh cá mình nấu, nghi ngờ không biết có bỏ nhầm gia vị gì không.
Cố Lê ăn xong, đặt bát đũa xuống nói: "À đúng rồi, cuối tháng này em sẽ đi chùa Đào Viên với Thang Ninh."
"Mẹ nhớ chùa Đào Viên ở thành phố bên cạnh phải không?" Tống Mạn Tư nói.
"Vâng, bọn con sẽ đi tàu cao tốc, đi về trong ngày."
"Ừ." Miễn là không ngủ lại bên ngoài là Tống Mạn Tư yên tâm ngay: "Đi cầu gì vậy con?"
"Nghe nói ở đó cầu duyên rất linh nghiệm." Cố Lê vừa nói vừa liếc nhìn Cố Ngộ: "Ừm, Thang Ninh muốn đi cầu, bảo con đi cùng."
"Ừ, vậy thì đi đi." Tống Mạn Tư không để tâm lắm.
Cố Ngộ không cảm xúc nhìn cô ấy.
Cố Lê cảm thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lập tức nhìn đi chỗ khác.
Ăn cơm xong, khi Tống Mạn Tư đang rửa bát trong bếp, Cố Ngộ ngồi xuống bên cạnh Cố Lê và hỏi nhỏ: "Em muốn đi cầu duyên à?"
Cố Lê làm ra vẻ tự nhiên: "Em đã nói là đi cùng Thang Ninh mà!"
"Chứ không phải em muốn đi à?" Cố Ngộ tiến lại gần Cố Lê, quan sát từng biểu cảm nhỏ của cô ấy.
"Em có cần cầu đâu." Cố Lê hoảng hốt cầm điều khiển từ xa đổi kênh: "Có duyên gì đâu mà cầu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-95.html.]
"Cái anh chàng ca sĩ chính đó?"
"Cái gì cơ?" Cố Lê cảm thấy một nỗi bất an mạnh mẽ dâng lên trong lòng.
"Không phải Thang Ninh muốn cầu sao?" Cố Ngộ nhìn chằm chằm vào cô ấy: "Với anh chàng ca sĩ chính đó?”
Cố Lê lo lắng suốt, không biết Cố Ngộ đang thăm dò hay chỉ đơn thuần là hỏi.
"Sao em biết được, tụi em đâu có tâm sự nhiều tới mức đó, chỉ là..." Cố Lê nhanh chóng bịa ra một lý do: "Chỉ là trước đây đột nhiên cậu ấy nói với em là muốn yêu đương." Nói xong cô ấy còn thêm một câu để che đậy: "Có thể cậu ấy còn thích người khác nữa, đâu nhất thiết phải là ca sĩ chính kia chứ."
Lỡ mà sau này thực sự ở bên Trần Thạc, cô ấy cũng không thể để người ta hiểu lầm là mình đang cướp tình yêu của bạn thân được.
Vì vậy khi nói chuyện phải để lại đường lui, sau này mới dễ nhìn mặt nhau.
Cố Ngộ hoàn toàn không nghĩ chuyện thích Trần Thạc có liên quan gì đến Cố Lê, anh chỉ chú ý đến Thang Ninh: "Ngoài ca sĩ chính đó, còn ai khác sao?"
"Ôi trời, sao anh phiền thế!" Cố Lê sợ bị hỏi tiếp sẽ lộ tẩy, nên vội dùng chiêu né tránh: "Chuyện của tiểu tiên nữ thì hỏi ít thôi."
"Khi nào đi." Cố Ngộ kéo lấy cô ấy: "Anh cũng đi."
"Hả? Anh chen vào làm gì?" Cố Lê muốn giật tay áo mình lại.
"Cầu duyên mà." Cố Ngộ nhún vai, vẻ mặt đương nhiên: "Anh là người cần cầu duyên hơn các em đấy?"
"Cái này..." Cố Lê không nói nên lời: "Vậy sau này anh tự đi, sao phải đi cùng tụi em chứ."
Cố Ngộ tùy tiện đưa ra một lý do: "Không quen đường, lười tra thông tin, nhưng anh có thể lái xe đưa đón các em."
"Ai cần anh đưa đón chứ." Cố Lê bĩu môi: "Tụi em đã mua vé tàu rồi."
Giọng điệu Cố Ngộ cứng rắn, hoàn toàn không cho người khác cơ hội thương lượng: "Gửi thông tin vé cho anh."
Nói xong anh khoác áo bành tô bỏ đi.
Cuối cùng Cố Lê cũng gửi thông tin vé cho Cố Ngộ, nghĩ thầm anh sẽ tốt bụng đề nghị đón tiễn ở ga tàu.
Nào ngờ sau đó Cố Ngộ không nhắc lại chuyện này nữa, có lẽ lúc đó chỉ là hứng lên nhất thời.
Cố Lê và Thang Ninh hẹn nhau đi rất sớm.
Chùa Đào Viên là một ngôi chùa khá nổi tiếng về cầu duyên, nghe nói vì có quá nhiều nam nữ độc thân đến cầu duyên nên mọi người đổ xô đến, sau đó không ít người đã nhìn trúng nhau ngay khi đang cầu duyên, xin số liên lạc rồi đến với nhau, dần dần truyền miệng là rất linh thiêng.
Nghe nói phải leo lên tận đỉnh núi, cầu nguyện trước tượng Phật ở đó mới linh nghiệm nhất.
Ở chân núi, Cố Lê đã quyết tâm sắn sàng xuất phát: "Hôm nay nhất định phải cầu được vị thần đào hoa của mình! Để cho tớ và Trần Thạc đến được với nhau!"
Tất nhiên Thang Ninh không hứng thú với chuyện cầu đào hoa, nhưng thỉnh thoảng leo núi cũng có lợi cho sức khỏe.
Trên đường lên núi, Thang Ninh hỏi: "Gần đây cậu và Trần Thạc có tiến triển gì không?"
"Đương nhiên là không rồi." Cố Lê thở dài bất lực: "Hình như gần đây anh ấy đang bận việc khác, nghe nói là sắp mở một cửa hàng mới gì đó, nên không có thời gian tập luyện và biểu diễn luôn, không biểu diễn thì tớ không gặp được anh ấy, tiến triển gì cho nổi."
"Cậu không có thông tin liên lạc của anh ấy sao?"
"Tụi tớ có một nhóm chat của ban nhạc, nhưng vì gần đây không tập luyện nên đã lâu không nói chuyện rồi, tớ cũng không dám tự ý kết bạn riêng với anh ấy, đang lo không biết làm sao để tiến triển đây, vì vậy tớ mới phải trông cậy vào cầu thần khấn Phật." Cố Lê thở dài.
Thang Ninh không nhịn được cười: "Chuyện này thì tớ không giúp được cậu rồi, tớ không có kinh nghiệm theo đuổi con trai."
Hai người leo được nửa đường, bắt đầu thấy hơi đuối sức, nói chuyện cũng thở hổn hển.
Cố Lê hỏi: "Vợ à, nếu cậu rất thích một người đàn ông nào đó, cậu có chủ động theo đuổi không?"
Thang Ninh suy nghĩ rồi trả lời: "Chắc là không đâu, tớ thuộc tuýp bị động, người ta đến theo đuổi tớ còn chưa chắc tớ đã đồng ý, nói gì đến chuyện tớ chủ động theo đuổi người ta."
"Ầy, trước đây tớ cũng vậy, cảm thấy chủ động theo đuổi người khác rất mất mặt, nhưng mà..." Cố Lê chống tay lên đầu gối, có vẻ hơi kiệt sức, đứt quãng nói: "Tớ nghĩ với kiểu người như Trần Thạc, nếu tớ không chủ động theo đuổi, chắc sẽ không có cơ hội đâu."
"Không nhất định không có cơ hội, hôm nay cầu Phật đào hoa xong, biết đâu anh ta sẽ chủ động đến tỏ tình với cậu thì sao!" Thang Ninh khích lệ.
Nghe Thang Ninh nói vậy, Cố Lê lập tức có động lực: "Nói cũng phải! Đi! Tiếp tục lên thôi!"