ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-01-16 08:55:52
Lượt xem: 43

Dù Cố Ngộ đã nói với cô mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng Thang Ninh vẫn không biết chính xác họ đã nói gì và đạt được thỏa thuận như thế nào.

Sáng thứ hai khi đến công ty, Thang Ninh vẫn cảm thấy hơi lo lắng trong lòng.

Lúc cô đến thì vẫn chưa có nhiều người, vẻ mặt của mọi người khi nhìn cô cũng không có gì khác thường.

Lúc 10 giờ, nhóm của Châu Vũ có cuộc họp hàng tuần.

Khi đến phòng họp, Thang Ninh không thấy Mạnh Chúc Vy, nhưng có gặp Châu Vũ.

Khi nhìn thấy cô, Châu Vũ có một biểu cảm mà Thang Ninh chưa từng thấy bao giờ.

Lịch sự và tỏ ra muốn lấy lòng.

Giống như thái độ của ông ấy khi gặp khách hàng vậy.

Toàn bộ cuộc họp diễn ra bình thường như mọi khi, mỗi người báo cáo ngắn gọn về khối lượng công việc và tiến độ của tuần trước, sau đó cùng thảo luận về một số trường hợp phức tạp hơn.

Sau khi cuộc họp kết thúc như thường lệ, Châu Vũ giữ riêng Thang Ninh lại.

Ông ấy nói với Thang Ninh bằng giọng thương lượng: "Thang Ninh à, về chuyện mấy ngày trước, trước tiên tôi muốn xin lỗi cô. Lúc đó thực sự vì một số yếu tố mà tôi đã xử lý và đánh giá toàn bộ sự việc không khách quan lắm, khiến cô bị tổn thương. Bạn của cô cũng đã cho tôi một bài học, giúp tôi hiểu ra một số đạo lý, nên dù chuyện này cô quyết định thế nào, tôi cũng hoàn toàn tôn trọng cô. Nếu cô cảm thấy làm việc trong nhóm của tôi khiến cô không thoải mái về mặt tinh thần, tôi sẽ không giữ cô lại. Nhưng tôi có thể đảm bảo với cô những chuyện tương tự sẽ không xảy ra lần nào nữa. Còn về Mạnh Chúc Vy, cô ấy sẽ đến văn phòng ngay, cô muốn xử lý cô ấy thế nào cũng được."

Thang Ninh bình tĩnh đứng từ góc độ của Châu Vũ để suy nghĩ về toàn bộ sự việc.

Nói thật, cô không đến mức phản cảm với cách làm của Châu Vũ, bởi vì ngay từ đầu ông ấy đã thẳng thắn nói rõ với cô là ông ấy thực sự vì một số lợi ích mà nghiêng về phía Mạnh Chúc Vy. Mặc dù Châu Vũ nói chuyện thẳng thắn, nhưng những gì ông ấy nói luôn là sự thật.

Ông ấy không cần phải vì một nhân viên nhỏ không có nền tảng hay hậu thuẫn gì mà đấu tranh để mất đi lợi ích thiết thân của mình.

Như ông ấy nói, mỗi khách hàng của ông ấy đều rất khó có được, để duy trì những mối quan hệ này, có lẽ ông ấy đã phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực khó mà tưởng tượng được.

Là một nhân viên, giá trị mà Thang Ninh có thể tạo ra cho ông ấy còn lâu mới bằng một hợp đồng hợp tác từ ba của Mạnh Chúc Vy.

Thang Ninh có thể hiểu được điều đó, nhưng cô chỉ cảm thấy ấm ức.

Điều khiến cô ấm ức là từ đầu đến cuối, những gì cô làm chỉ là muốn hoàn thành công việc tốt hơn, nhưng những nỗ lực của cô lại không được tôn trọng.

Giờ đây cơn giận đã được trút ra, cô cũng không phải là người không hiểu chuyện, nói cho cùng cô không muốn cả hai bên trở nên khó coi.

Mặc dù Cố Ngộ đã hứa hẹn chắc nịch với cô rằng cô đi đâu thì TL sẽ hợp tác với nơi đó, nhưng cô biết nếu mình đánh cược vào cơn giận nhất thời này, sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho Cố Ngộ và Lăng Lệ.

Hơn nữa, cô mới làm việc ở HW được nửa năm, nếu nghỉ việc và muốn nhảy việc sang công ty luật khác, đối phương chắc chắn sẽ hỏi lý do.

Những chuyện như thế này rất dễ lan truyền trong giới, đến lúc đó nếu bị đồn là chỉ vì cô có chút xích mích với đồng nghiệp mà không chịu nổi muốn bỏ đi, có lẽ cũng không có công ty luật nào dám nhận một người khó kiểm soát như cô.

Cô tự biết mình, biết giá trị bản thân đáng giá bao nhiêu, huống hồ cô cũng không phải là người nhỏ nhen như vậy.

Chuyện này chỉ cần xử lý Mạnh Chúc Vy một cách thích đáng, rồi bỏ qua là kết quả tốt nhất.

"Luật sư Châu, thực ra ngay từ đầu, người gây khó dễ cho tôi không phải là chú, nên tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho chú." Thang Ninh nói với giọng đầy tự tin: "Nhưng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho Mạnh Chúc Vy đâu."

"Được, vậy thì..." Châu Vũ đang nói dở thì cửa phòng họp bị đẩy ra.

Mạnh Chúc Vy không gõ cửa mà trực tiếp bước vào.

Cô ta đeo một cặp kính đen, không biết để che giấu điều gì.

Rõ ràng cô ta có vẻ không phục, ngồi xuống đối diện với Thang Ninh.

Châu Vũ nói với cô ta như đang răn đe: "Mau xin lỗi Thang Ninh đi."

Mạnh Chúc Vy nhếch môi, miễn cưỡng nói: "Xin lỗi."

Ban đầu Thang Ninh không giận đến thế, hoặc ban đầu còn chưa nghĩ ra nếu cô ta thực sự xin lỗi một cách chân thành thì có nên tha thứ hay không.

Giờ nhìn thấy thái độ của Mạnh Chúc Vy, cô hoàn toàn dẹp bỏ tất cả những lo lắng vừa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-94.html.]

Bây giờ trong lòng cô chỉ có một câu trả lời: Tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng được.

Thang Ninh đáp trả với thái độ khinh thường như cô ta đã từng làm với cô: "Một câu xin lỗi thì ít quá."

"Vậy cô còn muốn thế nào nữa? Muốn tôi quỳ xuống trước mặt toàn công ty để cầu xin cô sao?" Có lẽ từ tận đáy lòng Mạnh Chúc Vy hoàn toàn không tin một người như Thang Ninh thực sự có năng lực gì, nên đến giờ vẫn chưa chịu thua, nghĩ rằng cô chỉ đang phóng khói mù mà thôi.

Sự mềm lòng cuối cùng của Thang Ninh cũng bị xóa sạch, cô lạnh lùng nói: "Cô phải cảm thấy khó chịu như tôi, mới coi là xin lỗi." Thang Ninh không nhìn Mạnh Chúc Vy, mà trực tiếp quay sang Châu Vũ đưa ra điều kiện: "Không phải lúc đó cô ta muốn tôi từ chức sao? Vậy tôi cũng hy vọng, cô ta có thể rời khỏi công ty."

"Cô!" Mạnh Chúc Vy ngồi thẳng người dậy, vỗ bàn.

Bị Châu Vũ giơ tay ngăn lại.

Ông ấy nhíu mày ra hiệu cho Mạnh Chúc Vy, nói với Thang Ninh: "Thế này đi, tôi sẽ cử cô ấy đến công ty của ba cô ấy với danh nghĩa là biệt phái, nhưng thực tế cô ấy sẽ không thể quay lại nữa, như vậy được không?"

"Được thôi." Thang Ninh nhún vai không quan tâm: "Miễn là không gặp lại cô ta ở công ty nữa là được."

Châu Vũ không cho Mạnh Chúc Vy cơ hội mở miệng nói thêm, trực tiếp kết luận: "Được, vậy từ hôm nay, cô ấy sẽ không quay lại công ty nữa."

Nói xong ông ấy quay sang Mạnh Chúc Vy: "Cô đi thu dọn vị trí làm việc của mình đi."

Châu Vũ không cho Mạnh Chúc Vy bất kỳ cơ hội phản bác nào.

Thang Ninh thực sự cảm thấy hả hê trong lòng.

Cô cố nén cười trở lại bàn làm việc, lén lút gửi tin nhắn cho Cố Lê.

Quả Chanh: [Hôm nay đồng nghiệp đó của tớ đã cúi đầu xin lỗi tớ rồi, hả giận thật sự!!!]

Quả Lê: [Thật sao?! Vậy bây giờ tình hình thế nào? Cậu đã tha thứ cho cô ta chưa?]

Quả Chanh: [Tớ chỉ nói rằng sau này không muốn nhìn thấy cô ta ở công ty nữa.]

Quả Lê: [Xuất sắc quá!!!]

Quả Chanh: [Chủ yếu là phải cảm ơn anh trai cậu!! Hu hu hu!! Giúp tớ cảm ơn anh ấy nhé!]

Quả Lê: [Cậu có WeChat của anh ấy mà, tự đi cảm ơn đi.]

Thang Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nụ cười biến mất.

Nghĩ đến việc phải cảm ơn Cố Ngộ, cô cảm thấy hơi khó mở lời.

Có điều người ta đã giúp mình một việc lớn như vậy, chắc chắn phải nói lời cảm ơn.

Nhưng Thang Ninh đợi mãi đến khi tan làm, lên trên tàu điện ngầm về nhà mới gửi tin nhắn cho Cố Ngộ.

Quả Chanh: [Mọi chuyện ở công ty đã được giải quyết rồi, cảm ơn anh Cố Ngộ.]

Mint: [Cuối cùng xử lý thế nào?]

Quả Chanh: [Sau này đồng nghiệp đó sẽ không đến công ty nữa, mắt không thấy tâm không phiền.]

Mint: [Vậy thì tốt, tôi còn sợ em mềm lòng, dễ dàng tha thứ cho cô ta]

Quả Chanh: [Làm gì có! Em rất độc ác đấy! Châm ngôn sống của em giống như Hanzawa Naoki, ăn miếng trả miếng gấp mười lần!]

Cố Ngộ nhìn màn hình điện thoại và bật cười.

Cố Lê ngồi cạnh bàn ăn liếc nhìn anh, ghé đầu lại gần: "Nhắn tin với ai mà cười tình tứ thế?"

Cố Ngộ nhanh tay khóa màn hình điện thoại rồi úp xuống bàn: "Em quản nhiều như vậy làm gì?”

Cố Lê làm mặt quỷ với anh, nghi ngờ hỏi: "Bình thường chẳng thấy bóng dáng đâu, sao gần đây chăm về nhà ăn thế? Em thấy số lần anh về nhà năm nay đã vượt quá tổng số lần mấy năm trước rồi."

Loading...