ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-01-16 08:51:49
Lượt xem: 19

Thang Ninh càng nghe càng không hiểu.

"Chẳng phải đồng nghiệp đó của em đã cậy ba mình là khách hàng của Châu Vũ để làm càn sao, vậy tôi cũng chỉ dùng cách tương tự thôi." Cố Ngộ liếc nhìn Thang Ninh, kiên nhẫn giải thích: "Với loại người này, nói lý cũng vô ích, ông ta đã coi trọng lợi ích, thì tôi sẽ đập thẳng lợi ích vào mặt ông ta, dạy ông ta làm người, tôi nói thẳng nếu em nghỉ việc, thì chúng tôi cũng sẽ ngừng hợp tác với công ty ông ta."

"Ông ấy... Tin sao?" Thang Ninh cảm thấy lời này nghe thật hoang đường.

"Tất nhiên là tin rồi." Cố Ngộ lười biếng nói: "Tôi nói thật mà."

Thang Ninh không nói nên lời.

Cố Ngộ thấy cô hơi sợ hãi, cười nói: "Tôi và Lăng Lệ cũng là người có tiếng nói trong công ty, dù việc thay đổi công ty luật hợp tác không phải chuyện đơn giản, nhưng cũng không phải không làm được, nếu thực sự bị dồn đến đường cùng, chẳng có gì tôi không dám làm."

Thang Ninh biết việc thay đổi công ty luật hợp tác không phải chuyện nhỏ, nó sẽ ảnh hưởng đến nhiều mặt, dẫn đến vô số rắc rối sau đó.

Cô không chắc họ nói thật hay chỉ dọa Châu Vũ, nhưng cô thực sự cảm động.

Cảm xúc buồn bã vừa nãy đột nhiên biến mất hoàn toàn.

Khi nói đến đây, Cố Ngộ đã lái xe vào khu chung cư của Thang Ninh, dừng lại dưới tòa nhà của cô.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng động cơ mờ nhạt, Cố Ngộ cúi mắt nhìn cô nói: "Nếu cô ta xin lỗi em, em sẽ chấp nhận chứ?"

Thang Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phải xem cô ta xin lỗi như thế nào đã."

Cố Ngộ tựa vào ghế, nheo mắt nói: "Tôi đoán em sẽ dễ dàng tha thứ cho cô ta, đúng không?"

Thang Ninh bĩu môi, vẻ mặt không phục: "Em trông dễ bắt nạt vậy sao?!"

"Hy vọng là không." Cố Ngộ khẽ cười, đột nhiên nghiêm túc nhìn cô: "Nếu thực sự cảm thấy làm việc ở đó không thoải mái, thì em cứ đến công ty chúng tôi làm pháp chế, hoặc đến công ty luật khác, em đi đâu chúng tôi sẽ hợp tác với nơi đó, tôi nói được làm được, nghiêm túc đấy."

Thang Ninh suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, lắc đầu nói: "Không cần đâu, em sẽ không đi, em có làm gì sai đâu, ai đi người đó thua, nếu lời xin lỗi của cô ta làm em hài lòng, em có thể bỏ qua chuyện cũ, ngược lại sau này cả công ty luật sẽ biết em không dễ bắt nạt, có khi còn phải nể mặt em ấy chứ."

Cố Ngộ rất hài lòng với câu trả lời của cô: "Em không thấy tôi dùng cách như vậy là hèn hạ sao?"

"Sao lại thế được! Đây gọi là lấy gậy ông đập lưng ông mà!" Thang Ninh mím môi nói: "Hơn nữa dùng cách này thấy sảng khoái thật! Em hơi tiêu chuẩn kép chút xíu thôi."

"Miễn là em vui là được." Cố Ngộ thả lỏng vai: "Sau này nếu bị bắt nạt, đừng gánh vác một mình mà hãy nói với tôi, hoặc nói với Cố Lê đều được, chúng tôi đều là hậu thuẫn của em."

Nghe những lời này của Cố Ngộ, Thang Ninh bỗng cảm thấy rất hạnh phúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-93.html.]

Cô chưa bao giờ có cảm giác tự tin khi có người chống lưng cho mình như thế này.

Cô luôn là người tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ chủ động lợi dụng quy tắc.

Mặc dù những gì cô làm với Mạnh Chúc Vy bây giờ cũng giống như những gì Mạnh Chúc Vy đã làm với cô.

Nhưng cô cảm thấy rất sảng khoái.

Hóa ra cảm giác được ưu ái và có thể ỷ lại là như thế này.

Hóa ra, cô cũng được người khác bảo vệ không tiếc đánh đổi, cô cũng có người quý trọng và yêu thương.

Thang Ninh cảm ơn Cố Ngộ rồi lên lầu.

Vừa đến nhà cô muốn bật đèn ngay, nhưng khi bàn tay vừa chạm vào công tắc thì đột nhiên rút lại.

Ánh mắt cô từ từ di chuyển ra ngoài cửa sổ.

Thang Ninh nhớ lần trước Cố Ngộ có nói anh luôn đợi đến khi đèn phòng cô sáng lên mới đi.

Được tò mò thúc đẩy, cô từ từ bước đến bên cửa sổ, rất cẩn thận hé một khe nhỏ của tấm rèm.

Quả nhiên, xe của Cố Ngộ vẫn còn ở đó.

Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực, rồi lan đến khóe mắt.

Thang Ninh cảm thấy lúc này mình đã thật sự bị hạnh phúc làm cho choáng ngợp.

Có lẽ vì cô là bạn thân nhất của Cố Lê, nên Cố Ngộ cũng coi cô như nửa em gái ruột.

Thang Ninh chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác được gia đình che chở bảo vệ như thế này bao giờ.

Nhưng bây giờ, cô nghĩ mình đã có người để dựa dẫm, để nương tựa rồi.

Cô cũng có người có thể chống lưng cho mình.

Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Lê: [Hu hu hu, tớ hạnh phúc quá, yêu các cậu!]

Nào ngờ Cố Lê lại đ.â.m thuyền bể: [Yêu tớ là đủ rồi, đừng có yêu cái tên anh trai đào hoa đó của tớ.]

Loading...