ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-01-16 08:51:47
Lượt xem: 40

Một là chuyện Thang Ninh muốn đi vẫn chưa rõ ràng, không thể đưa ra kết luận trực tiếp.

Hai là Thang Ninh đã từng thực tập ở TL, tuy tin tưởng vào năng lực chuyên môn của cô nhưng cũng không chắc cô làm việc ở đó như thế nào, lỡ thật sự gây ra rắc rối thì cũng có thể thuận nước đẩy thuyền nói Thang Ninh muốn đi.

Vẫn chưa biết ý đồ của đối phương là gì, nói như vậy ít nhất cũng để lại cho mình một đường lui.

Cố Ngộ nói chuyện với ông ấy vài câu, đại khái cũng hiểu được tính cách của người này rồi.

Chắc hẳn là kiểu người thích hòa hoãn, không muốn đắc tội với ai.

Cố Ngộ thấy không cần phải vòng vo với ông ấy nữa, trực tiếp đưa ra điều kiện của mình: "Là thế này, nếu luật sư Thang không ở công ty của ông nữa, chúng tôi sẽ chấm dứt hợp tác với công ty của ông."

Châu Vũ hoàn toàn sững sờ, ông ấy nhíu mày nhìn hai người trước mặt: "Ý của hai vị là gì?"

"Tôi nói thẳng ra nhé." Cố Ngộ chắp tay, người hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt kiên định và thẳng thắn: "Sau này cô ấy ở văn phòng luật nào, chúng tôi sẽ hợp tác với văn phòng luật đó."

Hai người có tiếng tăm của TL đích thân đến tận nơi để bày tỏ thái độ, Châu Vũ cảm thấy đối phương thực sự không phải đang đùa.

Nhưng ông ấy thực sự cũng không hiểu nổi tại sao Thang Ninh lại có "Hậu thuẫn" lớn như vậy.

Ông ấy thăm dò hỏi: "Có lẽ trước đây tôi đã sơ suất, vậy Thang Ninh và công ty TL có mối quan hệ thân thiết nào không?"

"Luật sư Châu, tôi biết việc này ông có khó khăn, có nguyên tắc của ông, tôi sẽ không làm khó ông, tôi chỉ lợi dụng quy tắc và nguyên tắc của ông để ông lựa chọn lại một lần nữa. Chắc ông hiểu rõ nguyên nhân và kết quả của toàn bộ sự việc hơn chúng tôi, trong lòng ông cũng sẽ có phán đoán của riêng mình. Đã có người lợi dụng kẽ hở mà làm ảnh hưởng đến phán đoán của ông, vì vậy thì chúng tôi phải câu nệ việc công bằng hay không công bằng nữa. Tôi không biết cô ta có thể mang lại cho ông bao nhiêu lợi ích, nhưng nếu để Thang Ninh bị oan ức thì tôi xin nói thẳng, dịch vụ pháp lý hàng năm trị giá hàng chục triệu của công ty TL sẽ không còn thuộc về đội ngũ Châu Vũ của văn phòng luật HW nữa." Cố Ngộ dùng lực gõ ngón tay xuống bàn, móng tay phát ra tiếng gõ trầm đục rõ ràng: "Yêu cầu của chúng tôi rất công bằng, cô ta bắt Thang Ninh làm gì, chúng tôi yêu cầu cô ta phải làm ngược lại với Thang Ninh. Hy vọng ông cân nhắc kỹ, nếu ông không quan tâm đến việc hợp tác với TL, thì ông cũng phải quan tâm đến danh tiếng trong ngành chứ nhỉ? Một công ty lớn mà đột nhiên đổi đối tác hợp tác, chỉ cần thổi phồng một chút thôi, thì ông sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ đâu."

Chưa đợi Cố Ngộ nói hết Châu Vũ đã đưa ra quyết định: "Cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa, đúng là trước đây tôi đã thiếu suy xét."

Cố Ngộ tỏ vẻ hài lòng: "Vậy thì tốt, tôi sẽ đợi kết quả cuối cùng của chuyện này, hy vọng ông sẽ không làm chúng tôi thất vọng."

Châu Vũ cười gượng đầy hối lỗi tiễn hai người ra ngoài.

Cố Ngộ và Lăng Lệ bước ra khỏi văn phòng, cho đến khi vào thang máy Lăng Lệ mới dám lên tiếng: "Đệt, vừa rồi khí thế của cậu vừa rồi thực sự làm tôi sợ ngây người luôn!"

Cố Ngộ hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi gay gắt như vậy, trong đầu tôi toàn nghĩ phải giải thích với sếp lớn về việc đổi văn phòng luật hợp tác thế nào."

"Yên tâm đi, chúng ta dọa ông ta nhiêu đây là đủ rồi, tôi tin Châu Vũ sẽ biết thức thời." Lăng Lệ nói.

Cố Ngộ lắc đầu cười: "Trước đây tôi rất ghét chiêu đe dọa người khác bằng quyền lực, không ngờ bây giờ mình lại dùng đến nó."

"Hết cách rồi, vì tình yêu mà liều một phen, tôi hiểu mà." Lăng Lệ vỗ vai anh, nói một cách đầy ẩn ý.

Cố Ngộ chưa hiểu rõ lắm về con người Châu Vũ này, nên vẫn còn hơi lo lắng, anh hỏi Lăng Lệ: "Anh thấy xác suất thành công của cuộc đàm phán này có cao không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-92.html.]

"Theo hiểu biết của tôi về Châu Vũ, tôi chưa từng thấy ông ta có biểu cảm như vậy bao giờ, chắc là ông ta sợ thật rồi." Lăng Lệ nghĩ mà muốn cười: "Chắc ngay cả trong mơ cũng không nghĩ rằng Thang Ninh lại khó chọc tới vậy. Tôi đoán có lẽ bây giờ ông ta đã gọi điện cho người bắt nạt Thang Ninh rồi.”

"Có điều với tính cách của em ấy, tôi nghĩ chỉ cần người ta xin lỗi qua loa là em ấy sẽ tha thứ ngay, sau đó lại bị người ta âm thầm gây khó dễ." Cố Ngộ tỏ vẻ lo lắng: "Nếu cứ bị ngầm hãm hại như vậy, e là em ấy khó sống trong công ty này lắm."

"Tôi thấy cậu bảo vệ vợ quá rồi đó, hay là để cô ấy về làm ở bộ phận pháp chế công ty chúng ta đi, nếu ai dám bắt nạt cô ấy, tôi sẽ là người đầu tiên mách với cậu!" Lăng Lệ nói đùa.

"Để xem kết quả xử lý vụ việc này đã." Cố Ngộ cong môi, nhìn đồng hồ nói: "Tôi không nói nhiều với anh nữa, tôi còn phải kể cho em ấy biết tình hình hôm nay, nếu không chắc giờ này em ấy đang buồn lắm."

"Này! Cậu bỏ mặc tôi luôn à?" Lăng Lệ không nhịn được chửi: "Lợi dụng xong là đi, đúng là đồ đàn ông bạc tình!"

Cố Ngộ biết Lăng Lệ không phải người để tâm chuyện này, nhưng anh vẫn ghi nhớ ơn nghĩa của anh ta, anh nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh bạn, tôi nợ anh một ân tình, lần sau nhất định sẽ đền đáp."

Lăng Lệ cười với anh, nửa đùa nửa thật nói: "Sau này đám cưới tôi phải được ngồi bàn chính đấy nhé."

Sau khi lên xe, Cố Ngộ nhắn tin cho Cố Lê.

Anh biết hôm nay Cố Lê hẹn ăn với Thang Ninh, nên bảo Cố Lê gửi địa chỉ cho mình, nói rằng anh sẽ lái xe đến đón hai người.

Khi thấy Cố Ngộ, Thang Ninh hơi ngạc nhiên, còn Cố Lê thì hào hứng hỏi: "Anh! Sao rồi sao rồi?! Nói chuyện thế nào?"

Cố Ngộ nhìn Thang Ninh, khóe mắt hơi nhướng lên, trong lòng có cảm giác khó tả.

Có lẽ là cảm giác an tâm, là một sự hài lòng.

Cũng là cảm giác thành tựu sau khi đã bảo vệ được cô.

Anh không trả lời câu hỏi của Cố Lê, chỉ nói: "Đi thôi, anh đưa các em về nhà."

Cố Lê vẫn không chịu thôi, tiếp tục hỏi: "Anh trả lời em đi, nói chuyện thế nào rồi! Em sốt ruột lắm!"

"Yên tâm đi." Cố Ngộ kéo dài giọng: "Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi."

Thang Ninh không hiểu Cố Ngộ nói gì, cho đến khi Cố Lê xuống xe, Cố Ngộ mới lên tiếng giải thích: "Vừa rồi tôi đã đi gặp sếp của em để nói chuyện."

"Gặp sếp em?" Thang Ninh hỏi lại, giọng cao lên: "Nói chuyện?"

"Đúng vậy." Cố Ngộ thờ ơ nói: "Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai đồng nghiệp của em sẽ đến xin lỗi em."

Thang Ninh chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu.

"Đừng lo, tôi không nói lý lẽ với ông ta đâu, tôi dùng những cách không thể nói ra." Cố Ngộ cười nói.

Loading...