ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-01-16 08:32:58
Lượt xem: 29
Một ngày trước đó
Cố Lê đang làm móng tay ở nhà hàng lẩu Haidilao thì nhận được tin nhắn từ Thang Ninh.
Hôm nay Tống Mạn Tư đột nhiên muốn ăn lẩu Haidilao nên đã rủ Cố Ngộ và Cố Lê cùng đi.
Vì đang làm móng nên Cố Lê không tiện nhắn tin, cô ấy nhờ Cố Ngộ - người đang bị ép phải ngồi cạnh làm móng cùng - trả lời tin nhắn hộ.
Cố Ngộ đã đọc được toàn bộ nội dung tin nhắn Thang Ninh gửi qua WeChat, không sót một chữ nào.
Cố Lê ra lệnh từ xa: "Nhớ gõ thật nhiều dấu chấm than giúp em!!!!!!"
Cố Ngộ có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của cô ấy, anh đã gõ liên tiếp mấy dấu chấm than ở cuối tin nhắn.
Đây là lần đầu tiên anh gõ nhiều dấu câu như vậy khi nhắn tin.
Cố Lê tức giận không đâu cho đủ: "Anh nói xem, đồng nghiệp và sếp của cậu ấy có đáng ghét không?"
"Đồng nghiệp của em ấy quả thật hơi quá đáng, còn về phía sếp của em ấy..." Cố Ngộ nói một cách uyển chuyển: "Nếu nhìn nhận khách quan thì hành động của sếp em ấy cũng không có gì sai từ góc độ của ông ta."
"Gì cơ? Đúng là bọn tư bản các anh chẳng có nhân tính gì cả!" Nếu không phải sơn móng tay chưa khô, Cố Lê đã muốn đ.ấ.m anh một cú rồi.
Mặc dù Cố Ngộ cũng cảm thấy rất tức giận về chuyện này, nhưng anh hiếm khi bộc lộ cảm xúc, thay vào đó anh thường phân tích toàn bộ sự việc một cách lý trí, bình tĩnh và khách quan trước.
Anh nói với Cố Lê: "Em nói đúng, sếp của em ấy chính là một tư bản, bọn tư bản chỉ quan tâm đến lợi ích. Mất đi một Thang Ninh đối với ông ta chẳng đáng gì, nhưng mất đi một Mạnh Chúc Vy thì có nghĩa là mất đi cả trăm triệu doanh thu một năm."
Cố Lê đập tay xuống bàn: "Nhưng cũng không thể không phân biệt phải trái như vậy được! Đây không phải là tiếp tay cho kẻ ác sao?"
Cố Ngộ cười nhạt: "Bọn tư bản có quan tâm đến những thứ đó đâu."
Cố Lê tức đến mức như sắp cao huyết áp, cô ấy lấy tay quạt cái đầu đang nóng bừng: "Vậy phải làm sao đây, để mặc vợ em bị bắt nạt à? Em không thể nuốt trôi cơn giận này được."
Cố Ngộ trầm ngâm suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-90.html.]
Thấy anh không phản ứng, Cố Lê càng tức hơn: "Anh có đang nghe em nói không vậy, anh!"
"Có nghe, đang nghĩ cách giúp em đây." Cố Ngộ lơ đãng nói.
"Hừm, chắc chắn là con đó nghĩ vợ em dễ bắt nạt!" Cố Lê hiếm khi nói chuyện nghiến răng nghiến lợi như vậy.
Cố Ngộ ngắt lời Cố Lê, nhíu mày: "Con gái con đứa, đừng nói chuyện thiếu văn minh như thế."
"Vậy anh nói xem, cô ta có đáng ghét không?!" Khí thế của Cố Lê chẳng hề suy giảm, có vẻ cô ấy rất kiên định với quan điểm "Em có nói gì sai đâu".
Cố Ngộ không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ xua tay: "Nói tiếp đi."
"Thực ra em biết, chắc chắn Thang Ninh đang rất phân vân, vì cậu ấy rất muốn ở lại đó. Trước đây em nghe cậu ấy nói, bây giờ muốn lấy hộ khẩu Giang Thành là phải làm việc đủ mấy năm, ưu tiên người có nhà, ưu tiên nghề nghiệp lương cao. Cậu ấy cũng từng nói với em, cơ hội được làm việc ở công ty luật hiện tại rất khó có được, dù sao cũng là công ty luật hàng đầu, sau này sẽ có lợi cho việc cộng điểm chính sách. Vì vậy em nghĩa khả năng cao là cậu ấy vẫn sẽ đi xin lỗi, nhưng em thấy không đáng chút nào, tại sao lại phải xin lỗi chứ!" Cố Lê lẩm bẩm than thở, thực ra so với tức giận, cô ấy càng thấy xót xa cho Thang Ninh hơn. Cố Lê thở dài tiếp tục nói: "Anh còn nhớ không, hồi đại học năm hai em không cẩn thận bị ngã gãy chân, lúc đó ký túc xá chúng em ở tầng 5, Thang Ninh đã cõng em lên xuống cầu thang đi học suốt hai tháng trời. Từ khi quen biết đến giờ, cậu ấy chưa bao giờ làm điều gì khiến em không thoải mái cả. Đôi khi em cũng khá ghen tị với bản thân, cảm thấy có một người bạn tốt như vậy thật sự rất hạnh phúc. Nhưng nhiều chuyện em cũng không giúp được gì nhiều, lần này em thực sự không muốn cậu ấy phải chịu thiệt thòi. Anh à, anh nói xem có cách nào giúp cậu ấy không?"
Thực ra trong lúc Cố Lê nói những lời này, Cố Ngộ đã nghĩ ra chiến lược và cách giải quyết trong đầu rồi.
"Thực ra cũng không phải là không có cách." Cố Ngộ nói: "Chỉ cần khiến sếp của em ấy biết cái giá phải trả khi mất đi Thang Ninh còn lớn hơn là được rồi."
"Hả? Ý anh là sao?" Đối với người có tư duy đơn giản như Cố Lê, thì cùng lắm chỉ nghĩ được việc đến công ty luật đánh Mạnh Chúc Vy một trận, hoàn toàn không thể nghĩ ra được giải pháp nào khác.
Cố Ngộ xoa xoa đầu cô ấy, trả điện thoại lại: "Chuyện này giao cho anh, anh sẽ nghĩ cách. Em nói với Thang Ninh đừng vội xử lý chuyện này, đợi đến mai anh sẽ cho em câu trả lời."
"Ồ..." Cố Lê hơi mơ hồ, nhưng cô ấy biết tính cách của Cố Ngộ là kiểu tính toán nơi màn trướng mà giành được thắng lợi ngoài ngàn dặm*. Nếu anh chịu ra tay thì chắc chắn sẽ là đòn quyết định.
*Giải nghĩa: Ở trong lều trại, tính toán kế hoạch, nhưng quyết định thắng trận ở nơi xa hàng nghìn dặm.
Ngày hôm sau vừa đến công ty, Cố Ngộ liền đi thẳng đến phòng pháp chế tìm Lăng Lệ.
Lăng Lệ thấy anh tới, cười nói: "Ồ, cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy? Tôi cứ tưởng sau khi em Lê... à không, em Ninh đi rồi thì cậu sẽ không đến tìm tôi nữa chứ."
Cố Ngộ lạnh lùng mở lời: "Bộ không thể đến tìm anh vì chuyện khác sao?"
"Được chứ được chứ..." Lăng Lệ kéo dài giọng: "Là tôi nông cạn, trong mắt chỉ toàn chuyện yêu đương, đâu biết được thứ tổng giám đốc Cố nhà ta gánh vác mỗi ngày toàn những dự án hàng trăm tỷ."
Bị anh ta nói vậy, Cố Ngộ ngược lại có chút ngượng ngùng: "Nhưng mà, đúng là đến tìm anh vì chuyện của Thang Ninh thật."