ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-01-15 15:39:33
Lượt xem: 25
Dung mạo và vóc dáng của Mạnh Chúc Vy thực ra thuộc hàng top trong công ty luật, nhưng trong mắt Sở Vũ Phỉ thì trông Mạnh Chúc Vy quá giống những ngôi sao hạng B, khiến cô ấy có cảm giác khó chịu về mặt sinh lý.
Sau khi ra hiệu ngăn lại, cô ấy nhìn về phía Thang Ninh nói: "Hay là để cô ấy tiễn tôi đi."
"À được." Châu Vũ cũng chẳng có ý kiến gì, nghĩ rằng chỉ là tiễn người thôi mà.
Khi thấy Sở Vũ Phỉ và Thang Ninh vào thang máy, mọi người mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Châu Vũ đùa: "Lần đầu tiếp xúc với ngôi sao lớn, khí chất đúng là còn hơn cả tổng giám đốc công ty nữa."
Mọi người vừa trò chuyện vừa quay lại chỗ ngồi, chỉ có Mạnh Chúc Vy đứng yên tại chỗ với vẻ mặt không vui.
Vào thang máy, Sở Vũ Phỉ nghiêng đầu nhìn Thang Ninh một cái.
Thang Ninh có khuôn mặt rất trong sáng và thanh tú, mặc dù Sở Vũ Phỉ cũng từng gặp không ít nữ nghệ sĩ có tướng mạo đẹp, mặt mộc vẫn rất xinh, nhưng có
lẽ vì có cái nhìn đặc biệt về "Nghệ sĩ", nên cô ấy nghĩ dù những cô gái có vẻ ngoài trong sáng đến mấy, thì chắc chắn tâm hồn cũng đã bị nhuốm bẩn bởi cái ao tù của giới giải trí này rồi.
Hoặc nói cách khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị nhuốm bẩn.
Thực ra lúc mới bước chân vào giới giải trí, Sở Vũ Phỉ cũng rất đơn thuần, chỉ là những trải nghiệm sau đó khiến cô ấy hoàn toàn thất vọng về thế giới này.
Nếu cô ấy không trở nên đen tối, cô ấy sẽ mãi mãi bị giẫm đạp dưới chân.
Trong cái vòng này, đừng ôm bất kỳ thiện ý nào, bởi vì những người trong vòng này có vô vàn điều ác.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Thang Ninh, Sở Vũ Phỉ lại mơ hồ cảm thấy trên thế giới này vẫn còn những cô gái thuần khiết và lương thiện.
Rất giống cô ấy hồi còn học đại học.
"Cô vừa tốt nghiệp phải không?" Sở Vũ Phỉ hỏi.
"Vâng, tôi mới tốt nghiệp năm ngoái." Thang Ninh thật thà trả lời.
"Cô rất tỉ mỉ." Sở Vũ Phỉ khen ngợi.
"Cũng không hẳn vậy." Thang Ninh nói: "Thực ra cũng là do sếp Châu dặn dò trước."
Sở Vũ Phỉ tò mò hỏi: "Cô có thấy những người làm ngôi sao như chúng tôi kiêu căng ngạo mạn, hống hách và vô lễ không?"
"Không có, thực sự không có." Thang Ninh vội phủ nhận: "Đối với chúng tôi, khách hàng bày tỏ yêu cầu của mình là điều đương nhiên."
Sở Vũ Phỉ vuốt vuốt mái tóc, cười mà như không: "Nhưng thực ra, tôi chưa nói rõ hết yêu cầu của mình đâu."
Thang Ninh không hiểu.
"Hôm nay có quá nhiều người, có một số điều không tiện nói ra." Sở Vũ Phỉ thở dài: "Mặc dù tôi biết các luật sư có thỏa thuận bảo mật, nhưng có lẽ là do... Bị lừa nhiều lần quá, nên rất khó nói điều trong lòng ra được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-85.html.]
Thang Ninh chỉ phân tích từ góc độ của một luật sư: "Nhưng nếu cô không nói rõ yêu cầu của mình với chúng tôi, chúng tôi cũng không thể giành được 100% lợi ích cho cô được."
Sở Vũ Phỉ khẽ nhếch môi, có lệ nói: "Để xem sao, chỉ khi tôi hoàn toàn tin tưởng các cô thì mới có thể nói được."
Thang máy đi thẳng xuống tầng hầm đỗ xe.
Sở Vũ Phỉ tự lái xe đến.
Cô ấy lên xe nhưng không khởi động ngay, mà vẫy tay ra hiệu cho Thang Ninh lên theo.
Sau khi Thang Ninh mơ hồ lên xe, Sở Vũ Phỉ nói: "Lúc nãy tôi sợ trong thang máy cũng có camera, bây giờ ở trong xe riêng của tôi, tôi mới cảm thấy an toàn, nhưng có một số điều tôi không muốn tự mình nói ra, tôi muốn cô đoán thử xem."
Thang Ninh hoàn toàn bối rối.
Điều này còn căng thẳng hơn cả bảo vệ luận văn tốt nghiệp.
Chủ yếu là cô không chuẩn bị gì cả, sao lại có chuyện ra đề tại chỗ thế này.
Có điều Thang Ninh cũng không hoảng, bởi vì bây giờ cô đang đại diện cho đội của Châu Vũ, đại diện cho công ty luật HW.
Cô chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh, phân tích một cách lý trí: "Mặc dù tôi không hiểu rõ nội tình giới giải trí lắm, nhưng tôi muốn thử phân tích vấn đề này từ góc độ cá nhân của cô. Tôi đã xem qua các tác phẩm và phỏng vấn thời kỳ đầu của cô, tôi cảm thấy cô thực sự không phải là kiểu người nóng vội cầu lợi, thực ra sự nổi tiếng của cô nằm ngoài dự đoán, sau khi cô nổi tiếng, công ty cũng khá quan tâm đến cô, có lẽ không tồn tại quá nhiều vấn đề liên quan đến tranh chấp tài nguyên. Tôi nghĩ đối với cá nhân cô, điều cô quan tâm hơn có lẽ là không muốn nâng đỡ một số nghệ sĩ nhỏ khác của công ty, nhưng tôi thấy trên Weibo thường ngày cô cũng hay chia sẻ lại các tác phẩm của nghệ sĩ công ty, nên tôi đoán, liệu có phải cô… Không muốn nâng đỡ một nghệ sĩ cụ thể nào đó? Trong khi công ty lại muốn tập trung nâng đỡ người đó?"
Thang Ninh có thể nhìn thấy sự thay đổi nét mặt của Sở Vũ Phỉ.
Và từ biểu cảm ngạc nhiên pha lẫn ngưỡng mộ của cô ấy, Thang Ninh nghĩ có lẽ mình đã đoán đúng.
Cô tự tin hơn nói: "Thực ra tôi nghĩ hầu hết mọi người đều có quan điểm ơn đền oán trả, hiện giờ cô chưa đoạn tuyệt hoàn toàn với công ty, có lẽ là vì cô cảm thấy công ty thực sự không hề đối xử tệ với mình, nhưng có thể có một người, một số người... Một số người trong công ty, đã từng làm tổn thương cô, và bây giờ công ty lại yêu cầu cô hỗ trợ những người đã từng làm tổn thương cô, đây là điều cô không thể chấp nhận phải không?"
Sau khi nghe phân tích của Thang Ninh, Sở Vũ Phỉ gõ mạnh vào vô lăng, thở dài: "Cô nói xem, một cô gái trẻ trong công ty luật còn có thể nhìn ra vấn đề, tại sao công ty lại không thể nhìn ra?" Sở Vũ Phỉ suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Không, không phải là không nhìn ra, mà là họ cố tình né tránh vấn đề này."
Sở Vũ Phỉ từ từ thở ra, nhìn về phía Thang Ninh nói: "Thực ra yêu cầu của tôi rất đơn giản, một là tôi đi, hai là người đó đi, nhưng tôi không muốn nói quá rõ ràng, dù sao trước đây tôi và cô ta cũng từng có quan hệ tốt, nghĩ đến điều này, tôi không muốn chính miệng mình nói ra những lời đuổi cô ta đi. Nhưng người không nghĩ đến tình cũ trước là cô ta, cô ta đã lần lượt dùng những thủ đoạn mờ ám để cướp tài nguyên của tôi, nhưng có lẽ ông trời không muốn cô ta nổi tiếng, mỗi lần cô ta nghĩ mình có thể lật thế cờ thì cuối cùng đều thất bại, ngược lại là những kịch bản cô ta chê bỏ không muốn lại khiến tôi nổi tiếng sau một đêm, bây giờ thấy tôi nổi tiếng, lại muốn ăn theo, tôi không ngốc đến mức để bị cô ta lợi dụng hết lần này đến lần khác, nhưng trùng hợp là cô ta lại là người của ông chủ công ty, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, mỗi ngày tôi đều ở trong tình thế khó xử, đi ngược lại ý muốn của công ty, tôi sẽ bị đóng băng, đi ngược lại ý muốn của chính mình, mỗi ngày tôi đều sống rất đau khổ..."
Đã rất lâu rồi Sở Vũ Phỉ không thổ lộ tâm sự với ai.
Trong mắt người ngoài, cô ấy luôn là hình tượng thẳng thắn nghĩa hiệp, sau khi nổi tiếng thì luôn sắn sàng nâng đỡ đàn em.
Nhưng thực ra mỗi ngày cô ấy đều rất đau khổ, đều rất căm ghét chuyện này.
Nhưng nếu vạch trần bộ mặt thật của Vương Thi Thi, thì hình tượng mà cô ấy xây dựng bấy lâu nay cũng dễ bị phản tác dụng.
Ở lâu trong giới giải trí, đôi khi sẽ không nhận ra chính mình.
Tạo dựng một hình tượng quá lâu, đóng vai một người khác quá lâu, sẽ quên mất mình là ai, mình thực sự muốn gì.
Sau khi trò chuyện xong với Thang Ninh, Sở Vũ Phỉ nói: "Cảm ơn cô vì máy sưởi và nước ấm hôm nay, khiến tâm trạng tôi tốt hơn nhiều.”