ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-01-15 15:37:44
Lượt xem: 25

Hai người đi ra bên đường, được hít thở không khí lành lạnh bên ngoài khiến Cố Ngộ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng cảm giác cơn say vừa mới bị nén xuống bằng ý chí lại càng lúc càng dâng lên, đầu choáng váng chân mềm nhũn, cảm thấy sắp không đứng vững nữa.

Anh tiến lại gần Thang Ninh, khuỷu tay tựa lên vai cô, thở hắt ra một hơi bên cổ cô: "Không đứng vững nữa, cho tôi dựa một chút."

Thang Ninh không dám cử động.

Cũng không biết có phải Cố Ngộ cố ý hay không, nhưng hơi thở của anh cứ liên tục phả vào tai cô, cổ cô cảm thấy ngứa ngáy, khiến Thang Ninh có cảm giác tê rần như bị có nguồn điện chạy khắp người.

Thang Ninh giả vờ nghiêm túc: "Sau này không uống được thì đừng có cố nữa nhé."

"Này, đồ vô ơn kia." Cố Ngộ gác cằm lên cổ tay, nhìn Thang Ninh từ khoảng cách gần: "Vì chắn rượu cho em tôi mới uống đấy?”

"Em... Em cũng đâu có kém cỏi đến thế, có thể chia sẻ một nửa với anh mà."

Thang Ninh vốn nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của Cố Ngộ đang nhìn chằm chằm vào mình ở khoảng cách gần, giọng nói của cô lại trở nên thiếu tự tin.

Cô hơi nghiêng đầu, quả nhiên chạm phải đôi mắt của Cố Ngộ.

Mắt Cố Ngộ dài và hẹp, hơi cụp xuống, nếp gấp mí mắt rất rõ ràng.

Có lẽ vì uống rượu, trong mắt anh nhuốm một vẻ quyến rũ.

Sự im lặng lúc này không khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng.

Ngược lại, nó trở nên mập mờ.

Gốc tai Cố Ngộ ửng hồng, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Nghe em gái tôi nói, em thích Trần Thạc à?"

Thực ra lúc này Cố Ngộ đã ở trong trạng thái say mèm.

Khi anh uống say thì không giấu được chuyện gì, muốn hỏi gì đều phải hỏi thẳng ra.

"Trần Thạc?" Thang Ninh thấy cái tên này rất lạ lẫm.

"Chính là ca sĩ chính trong ban nhạc của Cố Lê đó." Cố Ngộ giải thích.

"Ồ..." Lúc này Thang Ninh mới chậm chạp phản ứng lại.

Cô nhớ ra trước đây Cố Lê đã đặc biệt dặn dò, nếu để anh trai cô ấy biết cô ấy tham gia ban nhạc vì một người đàn ông thì chắc chắn sẽ bị anh cấm đoán ngay lập tức.

Nên chỉ có thể nói là Thang Ninh thích, cô ấy chỉ đến giúp Thang Ninh theo đuổi Trần Thạc.

Thang Ninh cũng không dám nói nhiều, sợ nói sai: "Không đến mức thích, chỉ là... Muốn tìm hiểu một chút thôi?"

Có lẽ vì chính cô cũng không chắc chắn về những gì mình nói, nên âm cuối của câu hơi lên cao.

Cố Ngộ khẽ "Chậc" một tiếng, thở hắt ra: "Cậu ta có gì tốt chứ?"

Thang Ninh nhớ lại những điểm mà Cố Lê đã khen ngợi đối phương với mình, sao chép y nguyên: "Anh ta... rất đẹp trai, cũng rất có tham vọng, hát cũng hay nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-81.html.]

Lần này Thang Ninh nghe Cố Ngộ "Chậc" một tiếng rất rõ.

Thang Ninh nhẹ nhàng hỏi: "Có... Vấn đề gì sao?" Không lẽ anh đã nhìn thấu chuyện cô và Cố Lê cùng nhau lừa anh?

"Đừng thích cậu ta." Giọng Cố Ngộ mang chút ấm ức: "Cậu ta không phù hợp với em."

Thang Ninh lại tò mò: "Tại sao?"

Cố Ngộ đột nhiên đứng thẳng, nhìn cô từ trên cao xuống: "Bộ em không nghe nói cậu ta rất trăng hoa sao, đã từng quen rất nhiều bạn gái."

"Ồ, có vấn đề gì sao?" Thang Ninh đương nhiên hỏi.

"Em..." Cố Ngộ bị tức đến nghẹn lời: "Em không sợ gặp phải kẻ bạc tình hả?"

Thang Ninh nghĩ, nếu thực sự Cố Lê và Trần Thạc ở bên nhau, cũng không thể để hình ảnh của Trần Thạc quá xấu.

Nên cô vẫn cố gắng nói tốt cho anh ta trước mặt Cố Ngộ.

Thang Ninh bắt đầu bịa ra lý do: "Cũng đâu phải tất cả những người đàn ông từng quen nhiều bạn gái đều là kẻ bạc tình, biết đâu anh ta là người chung thủy nhưng bị đá thì sao."

Cố Ngộ suýt bị tức cười, nhìn chằm chằm cô hồi lâu: "Em thực sự nghĩ người như cậu ta là người đàn ông tốt hả?"

Thang Ninh nhìn anh, yếu ớt nói: "Không phải anh cũng quen nhiều bạn gái sao?"

Cố Ngộ há hốc miệng, cả người đờ ra tại chỗ.

Thang Ninh bổ sung: "Em cũng chưa bao giờ kỳ thị anh, em chưa từng xem anh là kẻ tồi." Ngoại trừ lúc đầu em lầm tưởng anh đang dan díu với hai người phụ nữ.

Tần suất chớp mắt của Cố Ngộ tăng lên điên cuồng.

Cố Ngộ cảm thấy tim mình nghẹn lại, phải hít thở sâu mấy hơi liền.

Được lắm, được lắm Cố Lê, đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa vạn dặm.

Chuyện gia đình kín cổng cao tường này không hiểu sao lại được phô trương rầm rộ như vậy.

Cố Ngộ lặng người, biết rằng lúc này không thể giải thích được, chỉ có thể dùng giọng đe dọa: "Tôi không quan tâm, em cũng gọi tôi một tiếng anh, tôi phải chịu trách nhiệm với em, em phải hứa với tôi, không được dễ dàng thích cậu ta."

"Hả?" Thang Ninh cảm thấy hơi bất ngờ, không biết nói gì.

"Nào, móc tay nhé." Cố Ngộ trẻ con giơ tay lên, cong ngón út của mình lại.

Thang Ninh cảm thấy sau khi uống rượu, trí thông minh của Cố Ngộ đã giảm xuống còn ba tuổi.

Lúc này xe taxi Cố Ngộ gọi đã đến, dừng ở lề đường.

Tài xế hạ cửa kính xuống gọi: "Đi chưa?"

Thang Ninh lập tức trả lời: "Đi ạ, bác tài đợi một lát."

Thang Ninh nghiêng đầu, thấy Cố Ngộ vẫn đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt bướng bỉnh của trẻ con.

Cô đành phải miễn cưỡng móc ngón út với anh.

Đằng nào cô cũng không thích Trần Thạc.

Loading...