ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-01-15 15:37:42
Lượt xem: 36

Ba của Tiền Du là chủ một chuỗi khách sạn, cô ta được coi là một mỹ nhân trắng trẻo giàu có tiêu chuẩn, người theo đuổi vô số, nhưng vẫn chưa gặp được ai mà cô ta đặc biệt hứng thú.

Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Cố Ngộ trong văn phòng, cô ta chưa bao giờ có cảm giác rung động với một người đàn ông như vậy.

Trước đây cô ta luôn không tìm được cơ hội để tiếp cận Cố Ngộ, nhưng hôm nay chính là cơ hội ngàn năm có một.

Cô ta chỉnh lại váy, chuẩn bị lấy hết can đảm đi qua.

Nào ngờ Cố Ngộ đột nhiên đứng dậy, đi về hướng cô ta.

Trong khoảnh khắc đó, Tiền Du cảm thấy nhịp tim của mình đập loạn như tiếng trống.

Nhìn Cố Ngộ càng lúc càng tới gần, cô ta cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Nhưng giây tiếp theo, Cố Ngộ không dừng lại bên cạnh cô ta nửa phút, mà đi thẳng qua cô ta đến trước mặt Thang Ninh ở phía sau, ngồi xuống bên cạnh Thang Ninh, tiện tay cầm lấy một chai bia và nói: "Mặc dù em không phải là nhân viên chính thức của công ty, nhưng dù sao chúng ta cũng đã cùng nhau hợp tác viết tài liệu, chúc em sau này sự nghiệp thuận buồm xuôi gió."

"Cảm ơn tổng giám đốc Cố." Thang Ninh cầm ly lên chạm với anh, chỉ nhấp một ngụm nhỏ cho có.

"Tôi uống rượu, còn em uống coca?" Cố Ngộ cố ý trêu chọc.

"Vậy..." Thang Ninh cầm lấy một chai bia mới: "Em cũng uống bia vậy."

Cố Ngộ đón lấy chai bia của cô, đặt trở lại chỗ cũ, không nói gì, chỉ mỉm cười, ngửa đầu uống một hơi hết nửa chai.

Lăng Lệ thấy vậy liền đi đến, ngồi xuống bên cạnh Cố Ngộ, xúi giục: "Này Thang Ninh, cô làm vậy là không đúng rồi, không mời tổng giám đốc Cố uống rượu sao mà coi được. Tổng giám đốc Cố của chúng ta hiếm khi uống rượu lắm, thường thì cậu ta không uống, nên chúng tôi chưa từng thấy cậu ta say bao giờ cả. Hôm nay chúng tôi giao cho cô một nhiệm vụ nhé, làm cho tổng giám đốc Cố say đi."

Trước đây Lăng Lệ cũng là đối tác luật sư, cũng cần phải đi đàm phán kinh doanh các kiểu, nên rất giỏi trong việc tạo không khí và mời rượu.

Cố Ngộ liếc nhìn cô: "Tôi chỉ đùa với em ấy thôi, anh đừng có ép người ta."

"Tôi đâu có ép cô ấy." Lăng Lệ tiện tay cầm bia chạm ly với Cố Ngộ: "Tôi ép buộc cậu đấy, hôm nay cậu phải uống say mới được về."

"Dáng vẻ say xỉn của tôi là thứ có thể tùy tiện cho anh xem sao?" Cố Ngộ cười khẽ.

"Thì bình thường đâu có cơ hội thấy, hôm nay bọn tôi muốn mở mang tầm mắt." Lăng Lệ nói đùa.

"Không đấy." Cố Ngộ đặt chai bia xuống, ngả người vào ghế sofa phía sau.

Thang Ninh nhận ra Cố Ngộ ngồi rất gần mình, anh vừa động đậy, cô cũng theo đó mà lún xuống một chút.

"Chán thế." Lăng Lệ vừa nói vừa lấy micro gõ gõ vào cánh tay anh: "Vậy cậu hát đi, tôi chưa từng nghe cậu hát bao giờ."

Cố Ngộ rất tự nhiên nhận lấy micro rồi đưa thẳng qua cho Thang Ninh, hỏi rất dịu dàng: "Em hát không?"

"Em không hát đâu, em hát không hay." Thang Ninh lắc đầu ngay lập tức.

Cố Ngộ hơi ngồi thẳng dậy nhìn cô, vẻ mặt không tin.

Lăng Lệ giành lấy micro: "Thiệt tình, có gì đâu mà ngại, không hát thì tôi hát... Nàng nhẹ nhàng mỉm cười ngọt ngào như mứt ô mai*.”

*Lời bài hát "Mứt Ô Mai” của Lý Vinh Hạo.

Lăng Lệ rất có tài ca hát.

Hát không đúng điệu nào, cả bài hát lạc tông đến tận ngoại ô Moscow.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-80.html.]

Nhưng thực ra hát như vậy mới có thể dẫn dắt không khí tốt hơn.

Quả nhiên sau khi Lăng Lệ hát xong, bầu không khí trở nên thoải mái hơn nhiều, mọi người đều chơi trò chơi và uống rượu, ai nấy đều phấn khích.

Sau khi hát xong, Lăng Lệ đi uống một vòng với Trương Lỗi, đã ở trong trạng thái say xỉn hoàn toàn, thấy ai cũng mời uống, sau đó lảo đảo trở lại bên cạnh Cố Ngộ và Thang Ninh.

Anh ta vượt qua Cố Ngộ, đưa chai rượu cho Thang Ninh: "Nào, Thang Ninh, dù gì hôm nay cũng phải mời tôi một ly chứ, chúng ta đã làm việc chung với nhau tận mấy tháng, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm đúng không nào?"

Thực ra hôm nay Thang Ninh đã chuẩn bị tâm lý, biết thế nào cũng phải uống chút rượu, không thể tránh được. Cô định chạm ly với Lăng Lệ, nào ngờ cổ tay vừa giơ lên đã bị Cố Ngộ bên cạnh giữ lại.

Tay anh rất nóng, nhiệt độ truyền sang Thang Ninh, lan tỏa khắp cơ thể.

Cố Ngộ chạm chai của mình với Lăng Lệ: "Muốn uống với em ấy, trước tiên phải qua tôi đã."

"Chết tiệt, chuyện gì vậy, còn anh hùng cứu mỹ nhân nữa à?" Mặc dù Lăng Lệ nói rất to, nhưng vì những người khác chơi còn ồn ào hơn, nên chẳng ai nghe thấy.

"Dù sao em ấy cũng gọi tôi một tiếng anh, lúc này không đứng ra thì còn khi nào nữa?" Cố Ngộ tỏ vẻ đương nhiên.

"Được." Lăng Lệ cũng rất phóng khoáng: "Vậy hôm nay tôi nhất định phải chuốc cho cậu gục luôn."

Thang Ninh đứng bên cạnh nhìn hai người không ngừng chạm ly uống rượu.

Cô cũng không biết tửu lượng của hai người ra sao, nhưng Lăng Lệ trông có vẻ say hơn.

Nhưng cô không biết một điều, là trên bàn rượu đàn ông sẽ liều mạng bảo vệ thể diện của mình đến cùng.

Cố Ngộ nhân lúc Lăng Lệ không để ý, hơi nghiêng đầu, nói với Thang Ninh bằng khẩu hình miệng: “Cứu tôi.”

Thang Ninh lập tức hiểu ý, đứng dậy nói với Lăng Lệ: "Trưởng phòng Lăng, đã muộn rồi, em phải về đây."

"Sớm vậy sao?" Lăng Lệ cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 11 giờ tối rồi, nhưng anh ta cũng không có ý giữ Thang Ninh lại: "Con gái về một mình về khuya cũng không an toàn. Được rồi, cô về đi, hẹn gặp lại nhé."

"Vâng, hẹn gặp lại." Thang Ninh vô thức liếc nhìn Cố Ngộ.

Cố Ngộ lập tức đặt chai rượu xuống đứng dậy, chỉnh lại quần áo: "Tôi đưa em ấy về."

Lăng Lệ chỉ vào Cố Ngộ nói: "Cậu đừng có trốn luôn, lát nữa phải quay lại uống tiếp đó!"

Cố Ngộ bình tĩnh đứng dậy, không hề động lòng đi ra cửa, ngay khi đóng cửa lại thì anh mới chính thức sụp đổ.

Anh chống tay vào tường, mặt mày nhăn nhó.

Thang Ninh tiến lại gần quan tâm hỏi: "Anh còn ổn không?"

"Không ổn rồi." Cố Ngộ cúi đầu xua tay.

Thang Ninh đứng nguyên tại chỗ, không biết làm sao.

Cố Ngộ cố gắng lấy lại tinh thần, nói với cô: "Đi thôi, đưa em xuống bắt taxi trước."

Cố Ngộ mở ứng dụng gọi xe, giúp Thang Ninh gọi một chiếc xe.

"Không cần đâu, em tự gọi xe là được rồi." Thang Ninh không muốn làm phiền Cố Ngộ.

"Muộn thế này rồi, tôi cũng không thể đưa em về được, giúp em gọi xe thì tôi có thể theo dõi vị trí của em theo thời gian thực, yên tâm hơn một chút." Cố Ngộ giải thích.

Thang Ninh thấy anh tốn sức lắm mới nói được vài câu, nên không tranh cãi với anh nữa.

Loading...