ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-01-15 15:36:55
Lượt xem: 43
Mặc dù nhiều khi đã biết khó gặp lại, nhưng chỉ cần miệng nói "Hẹn gặp lại lần sau" thì sẽ không làm cho việc chia tay trở nên quá buồn bã.
"À, cuối tháng bọn tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc chia tay cho cô." Lăng Lệ nói với Thang Ninh.
"Không cần phải phô trương như vậy đâu, ngày hôm đó tôi mời mọi người uống trà chiều ở công ty là được rồi." Thang Ninh rất không quen với cảm giác trở thành tâm điểm chú ý, nên với kiểu tiệc chia tay dành riêng cho cô như thế này, ý nghĩ của cô là có thể từ chối thì từ chối.
"Không được, đây là quy định của công ty. Mặc dù cô chỉ là nhân viên biệt phái, nhưng những nghi thức cần có thì phải có.” Lăng Lệ nói xong còn nghiêng đầu nhìn Cố Ngộ bên cạnh: "Đúng không, tổng giám đốc Cố?"
"Ừm..." Cố Ngộ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, mặc dù đang trả lời câu hỏi của Lăng Lệ, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào Thang Ninh: "Vừa hay phòng của tôi cũng có một nhân viên sắp nghỉ việc, hay là tổ chức chung đi."
"Hả? Tổ chức chung ư?" Lăng Lệ thấy hơi không phù hợp: "Như vậy cũng không thích hợp lắm, hai phòng ban chúng ta cũng không gần nhau."
"Không sao." Cố Ngộ nói: "Ngân sách tính vào phòng của tôi."
"Cậu nói rồi nhé, đừng có đổi ý!" Chắc chắn Lăng Lệ sẽ không từ chối chuyện tốt như vậy: "Nhưng phòng các cậu là bộ phận cốt lõi, đãi ngộ tốt như vậy, ai mà lại muốn nghỉ việc chứ?"
Cố Ngộ trả lời: "Là Trương Lỗi, anh ta chuẩn bị ra ngoài khởi nghiệp."
Mặt Lăng Lệ đầy vẻ ngưỡng mộ: "Ôi, bộ phận kỹ thuật đúng là giỏi thật, muốn đi là đi được ngay, không giống như chúng tôi bị trói buộc, chỉ có thể ngoan ngoãn làm việc ở đây tiếp."
Cố Ngộ không có tâm trạng nghe anh ta nói lan man, chỉ xác nhận với anh ta: "Vậy cứ quyết định như vậy nhé, cuối tháng chúng ta cùng tổ chức một buổi tiệc chia tay đơn giản."
"Được thôi, càng đông càng vui mà." Lăng Lệ hoàn toàn không hỏi ý kiến Thang Ninh: "Đi ăn một bữa, rồi hát karaoke."
"Ừ." Cố Ngộ không quan tâm đến Lăng Lệ, dịu dàng hỏi Thang Ninh: "Em thấy như vậy có được không?"
"Được, được, đều được cả, các anh thấy thuận tiện thì cứ làm vậy đi." Thang Ninh mừng vì mình không phải là nhân vật chính duy nhất trong ngày hôm đó, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Thang Ninh cũng không muốn tiêu tiền của công ty, nên ngày cuối cùng cô đã cẩn thận chuẩn bị quà chia tay cho từng người trong văn phòng.
Vào buổi tối ngày tổ chức tiệc chia tay, hoạt động hát karaoke sau khi ăn xong thường là phần chính.
Thực ra, mục đích chính của kiểu tiệc chia tay này để các phòng ban tụ tập nhau ăn uống, chia tay đồng nghiệp cũ chỉ là cái cớ, chủ yếu là mọi người tìm một lý do để thư giãn và phóng túng mà thôi.
Ngoài Lăng Lệ và một cô gái ngồi ở bàn bên cạnh trong công ty, Thang Ninh không quen thân với những người khác trong văn phòng của cô, càng không quen với những người trong phòng của Cố Ngộ.
Nhưng như vậy cũng tốt, cô có thể một mình trốn ở góc mà không bị chú ý.
Thang Ninh không uống rượu, chỉ uống một chút coca.
Trong khoảng thời gian đó, có một số đồng nghiệp đã gặp mặt vài lần đến chạm ly chào tạm biệt với cô.
Đối với những đồng nghiệp chỉ biệt phái tạm thời vài tháng như thế này, vốn dĩ không có nhiều tình cảm, mọi người cũng chỉ nói những lời xã giao khách sáo.
Cũng không có lưu luyến không rời, bầu không khí tổng thể vẫn khá thoải mái.
Chỉ có điều phòng ban của Cố Ngộ thì càng uống càng trở nên kích động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-79.html.]
Trương Lỗi là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, từ khi tốt nghiệp đã luôn làm việc ở công ty này.
Mặc dù tuổi tác và thâm niên đều lớn hơn Cố Ngộ khá nhiều, nhưng vì không có khả năng làm việc như Cố Ngộ, nên anh ta không có cơ hội thăng chức, lương trong công ty cũng chỉ có thể ở mức trung bình đủ sống.
Dù so với các công ty khác, mức lương và đãi ngộ đều được coi là khá tốt, nhưng những người có thể vào được bộ phận cốt lõi của một công ty lớn như vậy, vốn dĩ trước đây đều là những người xuất sắc nhất từ các trường và ngành nghề, vì vậy họ luôn có chút kiêu ngạo, không chịu thừa nhận rằng mình không có triển vọng trong công ty.
Cảm giác này giống như sinh viên của những trường đại học hàng đầu đến từ những trường trung học hàng đầu trên cả nước, những người này đều là người đứng đầu ở trường cũ của mình, nhưng khi tụ họp lại với nhau, họ phát hiện ra rằng ngoài kia còn có người giỏi hơn mình, còn bản thân cùng lắm chỉ là một sự tồn tại hết sức bình thường giữa những người đó.
Sẽ có một chút khoảng cách tâm lý.
Vì vậy, cũng có không ít người, đến một độ tuổi nhất định và có một khoản tiết kiệm nhất định sẽ muốn thử sức với việc tự khởi nghiệp.
Trương Lỗi chỉ muốn nhân lúc bản thân vẫn còn chút nhiệt huyết cuối cùng để thử một lần.
Tất nhiên, anh ta cũng biết tương lai phía trước là một màn sương mù.
Sau khi uống rượu, anh ta liền giải tỏa hết mọi cảm xúc mà anh ta đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay: "Mọi người không biết đâu, tôi phải lo cho cả ba mẹ già và con cái, tất cả đều trông cậy vào một mình tôi. Vợ tôi còn đặc biệt phung phí và hư vinh, chê lương của tôi không đủ. Nhưng tôi cũng biết mình đã đến đỉnh trong công ty rồi, sẽ không còn cơ hội thăng tiến nữa. Lần này tôi chỉ có thể liều lĩnh thử một lần, nếu thành công thì tốt, nếu không tôi sẽ quay về làm nghề cũ để dưỡng già."
Mấy người anh em bên cạnh cũng rất thông cảm: "Chúng ta đều có loại lo lắng này. Đàn ông đến độ tuổi của chúng ta, trọng trách và áp lực phải gánh vác cực kỳ lớn. Đôi khi cũng thấy cuộc sống quá khó khăn, cuộc sống như thế, ai mà chẳng lo cơ chứ?”
"Chắc chỉ có tổng giám đốc Cố của chúng ta là không lo thôi, kẻ thắng cuộc nhân sinh*, cái gì cũng có, mọi thứ đều suôn sẻ. Không biết anh có bao giờ lo lắng về điều gì không nhỉ?"
*Cụm từ này thường dùng để chỉ người vô cùng thành đạt, thành công trong cuộc sống, khiến những người khác phải ganh ghét, ghen tị.
Cố Ngộ đang yên lặng nghe hát bên cạnh thì bỗng bị gọi tên, anh ngẩn người một chút rồi trả lời: "Tôi? Tôi không có thời gian để lo lắng."
"Anh cũng chẳng có gì để lo lắng đúng không? Tuổi còn trẻ đã ngồi ở vị trí này, còn vừa cao vừa đẹp trai, anh còn lo lắng gì nữa?" Một nhân viên trong bộ phận của anh hỏi.
"Nói là lo lắng thì không đúng, nhưng đôi khi cũng có lúc cảm thấy mơ hồ." Cố Ngộ nói: "Đôi khi cũng không biết mình muốn gì, trong lòng thực sự đang nghĩ gì."
Ở nơi có nhiều đàn ông, nên chưa gì mọi người đã bắt đầu nốc rượu và ca hát nói chuyện ầm ĩ.
So ra thì bộ phận pháp chế có tỷ lệ nam nữ cân bằng hơn nên không khí hơi trầm lắng một chút, mọi người đều đang hát rất nghiêm túc.
Một cô gái vừa chọn xong bài hát đi đến bên cạnh Thang Ninh, đó là Tiền Du, người có thâm niên ít nhất và cũng là người trẻ nhất trong bộ phận pháp chế.
Nhưng vì là người quen, năng lực làm việc không mạnh lắm, nên quan hệ của Thang Ninh và cô ta khá bình thường. Hôm nay cô ta bỗng chủ động đến gần Thang Ninh và hỏi nhỏ: "Sao hôm nay có cả bộ phận khác vậy?"
Thang Ninh cảm thấy cô ta hỏi như vậy chắc chắn có ẩn ý, cô vô thức lùi người ra sau, nói: "Đúng lúc bộ phận của họ cũng có người sắp nghỉ việc, nên tiện thể tổ chức chung."
Ánh mắt của Tiền Du từ lúc ăn cơm đã không rời khỏi Cố Ngộ: "Người đó, có phải là người phụ trách bộ phận BU ở tầng dưới không?"
Thang Ninh nhướng mày: "Đúng vậy, tôi nhớ trước đây tôi đã từng nói với cô là anh ấy rất đẹp trai mà."
"Đúng là rất đẹp trai!" Tiền Du vô thức l.i.ế.m môi: "Nếu cô nói trước hôm nay anh ấy sẽ tới thì tôi đã trang điểm kỹ hơn rồi!"
"Cô không trang điểm cũng rất đẹp mà." Thang Ninh nói không mấy để tâm.