ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-01-15 15:36:09
Lượt xem: 39

Cố Ngộ đang phiền não không biết tìm đề tài gì, giờ anh ta đã chủ động nhắc đến, Cố Ngộ liền thuận miệng hỏi tiếp: "Cái anh chàng ca sĩ chính trong ban nhạc của em ấy hình như là bạn cùng lớp của cậu phải không?"

Trần Trác là người không có sở thích gì khác ngoài việc thích thể hiện mình có quan hệ tốt và nhiều bạn bè, lập tức nhận ngay: "Đúng vậy, chính là Trần Thạc đó, hotboy trường tôi hồi cấp ba."

"Hotboy..." Cố Ngộ kéo dài giọng.

"Sao, từ này chắc không lạ lẫm gì nhỉ." Trần Trác đùa: "Chắc cậu cũng là Hotboy từ bé đến lớn phải không?!"

Cố Ngộ đáp không mấy hứng thú: "Từ nhỏ đến lớn tôi toàn học trường trọng điểm, chỉ quan tâm đến học tập, không có mấy cuộc bình chọn kỳ lạ như vậy."

"Sao thế? Có chọc gì cậu đâu mà lại đi chê bai?" Trần Trác không phục: "Trường chúng tôi cũng là trường trọng điểm đấy nhé!"

Cố Ngộ không muốn lạc đề, kéo chủ đề trở lại: "Vậy chắc cậu ta rất được hoan nghênh lắm nhỉ?"

Nhắc đến chuyện này Trần Trác bỗng hào hứng hẳn: "Đúng là rất được hoan nghênh, để tôi kể cho cậu nghe, từ hồi cấp ba cậu ta đã thay bạn gái như thay áo, một tháng sẽ đổi một cô, mà hầu như lúc nào cũng nối tiếp liền mạch, hết người này đến người khác, và lần nào cũng do cậu ta đá người ta."

Trần Trác là kiểu người một khi mở miệng là lải nhải không ngớt, biết gì nói nấy, anh ta tưởng Cố Ngộ chỉ hỏi qua loa, không để tâm lắm, thuần túy chỉ là tán gẫu: "Cậu ta chính là kiểu con trai điển hình mà con gái thích, đẹp trai, nhà giàu, chơi bóng rổ giỏi lại còn biết chơi nhạc nữa, thế thì con gái nào chả mê tít, nếu không phải vì gặp cậu ở đại học, tôi thực sự nghĩ cậu ta là người được phụ nữ hoan nghênh nhất trên đời, cho đến khi gặp cậu, tôi mới biết núi cao còn có núi cao hơn…”

Sau lời đánh giá của Trần Trác, Cố Ngộ bỗng thấy tự tin hẳn lên. Anh hắng giọng và hỏi: "Ý cậu là tôi được con gái thích hơn cậu ta à?"

"Khó nói lắm, cậu và cậu ta là hai thái cực. Cậu ta thì yêu cả đống đứa, còn cậu thì chưa từng yêu ai cả. Đối với tôi, cả hai cậu đều là thần thánh." Trần Trác không nhịn được mà giơ hai ngón cái lên.

Những chuyện về quá khứ tình ái của Trần Thạc vừa rồi khiến Cố Ngộ cảm thấy hơi lo lắng. Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cậu ta chỉ là chơi đùa với tình cảm của phụ nữ thôi sao?"

"Đúng vậy, chỉ muốn thỏa mãn thể xác thôi, cậu còn mong gì nữa?" Trần Trác cười nhạt.

"Thỏa mãn thể xác?"

"Cố Ngộ ơi Cố Ngộ, bây giờ là thời đại nào rồi, đừng nói là cậu còn có suy nghĩ phong kiến cổ hủ như ngày xưa đấy nhé." Trần Trác vỗ vai anh: "Nói cho hay ho thì là hẹn hò, còn nói thẳng ra thì chỉ là hẹn để 'Làm chuyện ấy' thôi, giống như sưu tập tem vậy, hết cảm giác mới mẻ là bye bye."

Tay nắm vô lăng của Cố Ngộ vô thức siết chặt lại.

"Haiz, thật là ghen tị quá, tôi cũng muốn có khả năng và vốn liếng để trở nên đểu cáng như vậy." Trần Trác cảm thán: "Ngày nào cũng có gái đẹp vây quanh, yêu qua đường với mỗi người một thời gian, đúng là cuộc sống của thần tiên."

"Cẩn thận kẻo suy thận đấy." Cố Ngộ châm biếm nói.

"Cậu sao vậy? Sao tôi cảm thấy hôm nay cậu có vẻ không vui nhỉ?" Trần Trác rất nhạy cảm nhận ra vấn đề.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng bồn chồn, không biết tại sao nữa." Giọng Cố Ngộ khẽ phát ra từ lồng ngực, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ n.g.ự.c mình.

Trần Trác suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có phải lo lắng vì tuổi đã lớn mà chưa từng yêu ai không?"

"Vớ vẩn." Cố Ngộ lắc đầu, cười gượng một tiếng.

"Tôi thấy cậu nên nhanh chóng tìm một cô gái tốt rồi lập gia đình đi, như vậy sẽ không còn lo lắng nữa." Trần Trác bỗng nghiêm túc hẳn lên.

Cố Ngộ ẩn ý nói: "Nhưng có thể cô gái tốt sẽ không thích kiểu người như tôi."

"Cái gì cơ?" Vừa rồi có tiếng ồn ào khiến giọng của Cố Ngộ bị nhấn chìm, Trần Trác thực sự không nghe rõ.

"Không có gì." Cố Ngộ hít một hơi thật sâu rồi thở ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nói chuyện về Trần Trác xong thì cũng đến nơi rồi, sau khi đưa Trần Trác về, Cố Ngộ lái xe về nhà.

Về đến nhà, tâm hồn anh lại treo ngược cành cây tiếp.

Anh nhớ lại cảnh Thang Ninh ngồi ở góc quán bar, chăm chú lắng nghe người đang hát trên sân khấu.

Mặc dù lúc đó ánh sáng mờ tối, không thể nhìn rõ ánh mắt cô đang hướng về ai.

Nhưng có thể cảm nhận được lúc đó cô thực sự rất chú tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-77.html.]

Có lẽ vì những lời Cố Lê nói, khiến Cố Ngộ nhớ lại biểu cảm của Thang Ninh lúc đó.

Cảm thấy như thật sự có chút tình cảm yêu mến trong đó.

Thực ra Cố Ngộ chưa bao giờ cảm nhận được áp lực cạnh tranh.

Từ nhỏ đến lớn anh luôn là người đứng đầu, là người xuất sắc nhất, từ học tập đến công việc, những thứ anh muốn chưa bao giờ tuột khỏi tay.

Thực ra anh cũng không biết tại sao mình lại quan tâm đến chuyện Thang Ninh thích Trần Thạc đến vậy.

Anh trăn trở suy nghĩ rất lâu, rồi kết luận có lẽ chỉ là bất ngờ thôi.

Có thể là vì nó trái ngược với hình ảnh bình thường của Thang Ninh, nên mới khiến anh cảm thấy khó chịu.

Đêm đó Cố Ngộ mất ngủ.

Hoàn toàn không có lý do và dấu hiệu gì.

Có những lời anh thực sự đã kìm nén cả đêm, sáng hôm sau anh không nhịn được mà gửi cho Thang Ninh một tin nhắn.

Mint: [Sau này nếu Cố Lê đi bar hoặc đi chơi với những người trong ban nhạc, phiền em thông báo cho tôi biết, cảm ơn]

Đọc tin nhắn xong, Thang Ninh có hơi hoang mang.

Không biết Cố Ngộ có ý gì.

Anh đã biết chuyện Cố Lê đi bar, vậy chắc cũng biết việc cô đi bar mỗi tối thứ sáu rồi.

Tại sao còn bảo cô thông báo nữa.

Có vẻ vì lâu quá không thấy cô trả lời, đối phương lại gửi thêm một tin nữa.

Mint: [Đừng hiểu lầm, tôi chỉ lo lắng cho sự an toàn của các em thôi, để đi lái xe đón các em.]

Thang Ninh vẫn không trả lời, chỉ chụp màn hình gửi cho Cố Lê.

Quả Chanh: [Tớ nên trả lời thế nào?!!!]

Quả Lê: [Cậu nói biết rồi là được.]

Quả Chanh: [Ồ.]

Quả Lê: [Nhưng cậu không được báo cho anh ấy! Cậu là người của tớ mà!! Đâu phải là người của anh trai tớ!!]

Quả Chanh: [Đương nhiên tớ biết rồi!!!]

Quả Lê: [À phải rồi, quên nói với cậu, hôm qua tớ lại bán đứng cậu nữa.]

Quả Chanh: [?]

Quả Lê: [Tớ nói với anh trai tớ là cậu thích Trần Thạc, tớ gia nhập ban nhạc là để giúp cậu theo đuổi Trần Thạc.]

Quả Chanh: [. ]

Quả Chanh: [Lý do vô lý như vậy mà anh ấy cũng tin sao?]

Quả Lê: [Tin chứ.]

Thực ra Thang Ninh cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao cũng không phải lần đầu bị cô bán đứng.

Quả Lê: [Sau này nếu anh trai tớ chủ động tìm cậu nói chuyện riêng, cậu nhất định phải âm thầm thể hiện là mình thích Trần Thạc nhé! Tuyệt đối đừng để lộ đấy!!]

Loading...