ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-01-15 15:36:08
Lượt xem: 31

"Cái gì?!" Cố Ngộ đột ngột phanh gấp.

Thực ra anh đã thấy đèn đỏ và chuẩn bị phanh rồi, chỉ là quá bất ngờ khi nghe tin này.

Không kiểm soát được lực chân.

Cả hai người đều nhào về phía trước, dây an toàn siết chặt vào n.g.ự.c khiến Cố Lê đau muốn tắt thở.

"Anh làm gì vậy..." Cố Lê xoa ngực: "Anh muốn g.i.ế.c em gái ruột à?"

"Không phải... Em nói thật hả?" Cố Ngộ tranh thủ lúc đợi đèn đỏ, tựa tay lên cửa sổ xe nhìn cô ấy.

"Em lừa anh làm gì." Cố Lê đã nói dối rất nhiều lần, tâm lý vững vàng, không hề đỏ mặt, tim cũng chẳng đập nhanh: "Cậu ấy đã phải lòng anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là tính cách cậu ấy khá hướng nội nên không tìm được cơ hội tiếp cận. Vừa hay trước đó ban nhạc của họ mời em làm tay trống, em nghĩ đến chuyện làm mai, tạo cơ hội cho họ nên đã tham gia. Không còn cách nào khác, vì hạnh phúc của bạn thân, em sắn sàng lao vào biển lửa."

Cố Lê nói đầy chân thành, cảm động trời đất, ngay cả cô ấy cũng tự thấy xúc động.

"Vậy, hiện giờ hai người họ...?" Cố Ngộ nuốt nước bọt, có vẻ rất quan tâm đến câu trả lời của Cố Lê.

Do tập trung chú ý vào Cố Lê, nên anh quên mất đèn đỏ đã chuyển sang xanh.

Sau khi người phía sau bấm còi inh ỏi, Cố Ngộ mới hoàn hồn.

"Hiện giờ họ vẫn chưa có cơ hội tiếp cận nhau, chuyện này phải từ từ." Tuy bên ngoài Cố Lê nói về Thang Ninh và Trần Thạc, nhưng trong lòng thực sự đang nghĩ đến mối quan hệ của mình và Trần Thạc, như thể đang tự thôi miên bản thân: "Con gái mà, không thể quá chủ động, phải đợi con trai chủ động chứ, anh nói có đúng không?"

Cố Ngộ không biết phải trả lời thế nào, cau mày nhìn về phía trước với vẻ mặt nghiêm trọng, hỏi: "Sao anh nhớ Trần Trác từng nói, phẩm chất của anh chàng

đó không tốt lắm?"

"Sao lại không tốt?" Cố Lê tò mò hỏi.

Trước đây Cố Ngộ cũng không quá để tâm, chỉ nhớ một số từ khóa: "Nghe nói hình như đời tư rất hỗn loạn, có rất nhiều bạn gái."

"Ồ, thế thì sao." Mặt Cố Lê kiểu "Có gì to tát đâu": "Người ta đẹp trai mà, đẹp trai có vài cô bạn gái chẳng phải rất bình thường sao?"

Mí mắt Cố Ngộ giật giật: "Em không sợ em ấy bị lừa tình à?"

Cố Lê đột nhiên nhận ra họ đang nói về Thang Ninh và Trần Thạc, cô ấy ngồi thẳng lưng, mím môi nói: "Anh yên tâm, em sẽ giúp cậu ấy kiểm tra kỹ, không phải cũng có tiền lệ về kẻ phóng đãng quay đầu sao, biết đâu anh ấy gặp được vợ em thì sẽ cải tà quy chính?"

Cố Ngộ cười lạnh: "Hừ, nói dễ thế, em đã nghe câu 'Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời' chưa?"

Cố Lê biết nếu cứ tranh luận tiếp chắc chắn sẽ thua, nên quyết định chuyển hướng sang Cố Ngộ: "Anh cũng có rất nhiều bạn gái mà, chẳng lẽ anh cũng không có ngày quay đầu?"

Cố Ngộ nghẹn lời, ấp úng một lúc mới nói: "Anh... Anh khác."

"Khác gì chứ, đều là đàn ông tồi, có gì khác nhau?" Cố Lê trợn mắt.

"Anh biết mình muốn gì, khi anh đã quyết định là người nào thì đương nhiên cả đời này sẽ không phụ lòng cô ấy." Cố Ngộ hiếm khi nghiêm túc về vấn đề tình cảm như vậy.

Thực ra trước đây anh cũng không cố ý tránh né vấn đề này với gia đình, chỉ là anh cảm thấy chuyện này chỉ cần bản thân có suy nghĩ kiên định, anh không quan tâm đến quan điểm và cảm nhận của người khác.

Chính vì anh có sự tự tin không thay đổi quyết định của mình vì người khác, nên anh không cần "Đánh giá" và "Lời khuyên" của người khác, cũng chưa bao giờ bàn luận về vấn đề tình cảm với ai.

Nhưng với Cố Lê, thì những lời này nghe có vẻ quá hoa mỹ, cô ấy "hừ" một tiếng nói: "Anh đang áp dụng tiêu chuẩn kép đấy, đều là đàn ông tồi cả, còn có chuyện ai tồi hơn ai về mặt đạo đức à?"

Cố Ngộ nghĩ với tình huống của mình hiện tại quả thật rất khó thuyết phục người khác, anh khẽ thở dài, nhưng vẫn cảm thấy không phục, hỏi với giọng hờn dỗi: "Con gái các em... Đều thích kiểu đó sao?"

Cố Ngộ cố gắng nhớ lại khuôn mặt của Trần Thạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-76.html.]

Hai lần gặp mặt đều không nhìn rõ lắm, từ xa thì thấy chiều cao và vóc dáng khá đẹp, nhưng cách nói chuyện và hát có vẻ hơi bất cần đời.

Trông không giống kiểu người coi trọng tình cảm.

"Sao lại kéo em vào..." Người nói vô tình người nghe hữu ý, Cố Lê tưởng Cố Ngộ đang dò xét mình, lập tức muốn phủi sạch mọi liên quan: "Em không thích kiểu đó đâu."

"Anh cứ tưởng em ấy sẽ thích..." Nói đến đây, Cố Ngộ bỗng dừng lại.

Thực ra anh chưa từng nghĩ Thang Ninh sẽ thích kiểu con trai nào.

Nhưng anh nghĩ một cô gái như Thang Ninh chắc hẳn sẽ thích những chàng trai mang hơi hướng nho nhã, lịch thiệp và dịu dàng.

Chắc chắn không phải kiểu tay chơi lăng nhăng.

"Cậu ấy thích kiểu nào thì liên quan gì đến anh chứ." Cố Lê liếc nhìn anh: "Sao vậy? Thấy cậu ấy là bạn em nên anh lên giọng bề trên à?"

Cố Ngộ bất đắc dĩ, cảm thấy hỏi thêm cũng không phù hợp, nên nói: "Anh không quản, chỉ là hy vọng em rút kinh nghiệm, tốt nhất là đừng dính líu với mấy kiểu con trai như vậy."

"Anh yên tâm, chắc chắn em không thích kiểu đó đâu!" Cố Lê làm động tác thề thốt, diễn xuất vô cùng chuyên nghiệp.

Cố Ngộ cũng không hỏi thêm gì nữa, cũng không cấm cô ấy đi biểu diễn.

Có vẻ Cố Ngộ đã tin lời cô ấy.

Trước khi xuống xe về nhà, Cố Lê "Ra lệnh" cho Cố Ngộ: "Anh không được nói với ba mẹ đấy! Không thì em sẽ tuyệt giao với anh."

Cố Ngộ chẳng có tâm trí nghĩ đến chuyện của cô ấy, đáp lại qua loa: "Được rồi, em về nhà đi, anh sẽ không nói đâu."

Sau khi tiễn Cố Lê đi, Cố Ngộ ngồi trong xe dưới lầu mãi không chịu khởi động.

Tâm hồn anh như treo ngược cành cây, nhắn tin hỏi Trần Trác và những người khác còn ở Sober không.

Trần Trác nói vẫn còn.

Cố Ngộ bảo anh ta đợi mình một chút, anh sẽ lái xe qua đón.

Khi tới nơi, Trần Trác đang đứng bên đường gọi điện thoại.

Anh ta thấy xe của Cố Ngộ, vẫy tay chào.

Sau khi lên xe, Trần Trác nói với người bên kia điện thoại bằng giọng dịu dàng: "Về nhà rồi nói tiếp, về đến nhà anh sẽ nhắn tin cho em."

Trần Trác cúp máy xong, Cố Ngộ tò mò hỏi: "Đối tượng xem mắt à?"

"Ừ, mới gặp cách đây mấy hôm, mọi mặt đều khá ưng ý." Giọng Trần Trác có vẻ ngọt ngào: "Nhưng quản lý tôi nghiêm quá, này nhé, về muộn cũng phải báo

cáo với cô ấy luôn đấy."

"Có người quản lý là một niềm hạnh phúc đó." Cố Ngộ thở dài.

Cố Ngộ vẫn đang thầm nghĩ về chuyện của Trần Thạc, không biết nên mở lời hỏi thế nào.

Không ngờ Trần Trác lại lên tiếng trước: "À phải rồi, tay trống trong ban nhạc lúc nãy thật sự là em Lê à?"

"Là em ấy." Cố Ngộ nói: "Tôi cũng mới biết hôm nay thôi."

Trần Trác xoa xoa tay: "Không ngờ em Lê lại biết đánh trống, ngầu quá đi!"

Loading...