ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-01-15 15:35:01
Lượt xem: 31

Do buổi biểu diễn, nhiều người đã đứng dậy, tầm nhìn của Cố Ngộ bị đám đông che khuất, từ góc độ này không thể nhìn thấy gì.

Anh cầm áo khoác lên, nói với những người bên cạnh: "Các cậu cứ tiếp tục, tôi có việc phải đi trước."

Cố Ngộ biến mất vào đám đông bất chấp tiếng gọi của họ.

Xung quanh tối đen như mực, những người bạn của anh cũng không biết Cố Ngộ đi đâu.

Có điều họ đoán anh đã đi ra sau hậu trường để đợi Cố Lê, nên cũng không quản Cố Ngộ nữa.

Cố Ngộ len lỏi qua đám đông, tìm đến góc xa nhất của quầy bar.

Quả nhiên, khi đến gần có thể thấy rõ, người đó là Thang Ninh.

Lúc này Thang Ninh đã đóng máy tính lại, tập trung nhìn về phía sân khấu.

Cố Ngộ đứng cách đó không xa, nhưng cũng không đến quấy rầy cô.

Họ biểu diễn tổng cộng sáu bài hát, sau khi biểu diễn xong, Cố Ngộ lặng lẽ ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thang Ninh, nghiêng người chống đầu nhìn cô.

Thang Ninh tưởng Cố Lê đã xuống sân khấu, hào hứng nghiêng đầu mỉm cười chào đón.

Ai ngờ đột nhiên thấy Cố Ngộ, cô sợ đến suýt hét lên.

May mắn là trước khi phát ra tiếng, cô đã kịp lấy tay bịt miệng mình lại.

Đầu óc Thang Ninh quay cuồng, nhớ ra trước đó Cố Lê đã nói với cô về việc đến hát nhưng không nói cho gia đình và Cố Ngộ biết.

Phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là: Phải nói chuyện thận trọng.

"Anh Cố Ngộ, thật là trùng hợp..." Thang Ninh cười gượng đến mức mặt sắp cứng đờ.

"Ừ, đúng là rất trùng hợp." Cố Ngộ liếc nhìn về phía sân khấu, nói đầy ẩn ý: "Không ngờ lại có thể gặp người quen ở đây."

Thang Ninh nuốt nước bọt, hỏi: "Anh đi một mình à?"

"Không, đi với bạn." Cố Ngộ nói: "Còn em?"

"À? Em..." Tay Thang Ninh cuộn chặt lại: "Em... Cũng đi với bạn."

"Sao em căng thẳng thế?" Cố Ngộ cụp mắt nhìn tay cô: "Trông như vừa làm chuyện xấu sợ bị phát hiện vậy."

"Không có không có." Thang Ninh lập tức lắc đầu: "Chúng em rất ngoan, một lát nữa sẽ về ngay."

Cố Ngộ thấy cô cẩn thận từng câu từng chữ như vậy rất đáng yêu, nên tiếp tục hỏi: "Em ấy đến đây bao lâu rồi?"

"Hả?" Thang Ninh nghĩ anh đang hỏi Cố Lê đã đến đây biểu diễn bao lâu rồi, nhưng cố tình giả vờ không hiểu, chuyển chủ đề: "Chỉ, chỉ đến đây sau khi tan làm thôi."

Cố Ngộ định hỏi tiếp, lúc này lại nghe thấy tiếng Cố Lê từ xa vọng lại: "Vợ ơi vợ ơi, vừa rồi tớ có ngầu không?!"

Thang Ninh quay người lại, nhíu mày nháy mắt với cô ấy, chỉ có điều ánh đèn quá tối, Cố Lê hoàn toàn không nhìn thấy.

Cô ấy ôm chầm lấy Thang Ninh rồi mới phát hiện ra Cố Ngộ đang ngồi phía sau Thang Ninh.

Cố Lê suýt ngất đi tại chỗ: "Sao… Sao anh lại ở đây?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-75.html.]

Giọng cô ấy hơi run.

"Sao? Đây là chỗ của em mở à? Anh không được đến?" Cố Ngộ làm ra vẻ nghiêm túc.

"Không phải... Không phải em mở..." Mặt Cố Lê cứng đờ.

"Không còn sớm nữa, anh đưa các em về nhà." Cố Ngộ đứng dậy khỏi quầy bar, cầm áo khoác và đi ra ngoài.

Trông anh như đang muốn hỏi tội bọn họ vậy.

Thang Ninh thu dọn máy tính, Cố Lê ghé sát vào hỏi: "Chuyện gì vậy? Sao anh trai tớ lại đến đây?!"

"Tớ không biết..." Thang Ninh lắc đầu: "Tớ cũng bị giật mình."

"Chết rồi c.h.ế.t rồi, về nhà chắc chắn tớ sẽ bị mắng cho coi." Cố Lê thở dài, vẻ mặt cam chịu số phận: "Chỉ có thể cầu nguyện anh ấy đừng nói với ba mẹ tớ."

"Cố lên..." Mặc dù biết không giúp ích gì, nhưng Thang Ninh vẫn cổ vũ cô ấy.

Hôm nay khác với thường lệ, Cố Ngộ đưa Thang Ninh về nhà trước.

Trên đường đi cũng không nói gì, cho đến khi Thang Ninh xuống xe, Cố Ngộ mới hỏi Cố Lê: "Em bắt đầu đến quán bar hát từ khi nào?"

Giọng điệu rất nghiêm túc, hoàn toàn khác với thái độ đùa cợt thường ngày.

Cố Lê cũng lập tức nhận lỗi: "Mới được hơn một tháng thôi, chỉ đến ca đầu tiên mỗi tối thứ sáu, về nhà cũng không muộn."

"Thế này mà không muộn sao?" Cố Ngộ liếc nhìn màn hình điện tử trên xe: "Đã gần 10 giờ rồi, về muộn thế này ba mẹ không nói gì em à?"

"Em nói là công ty tăng ca rồi ăn tối..." Giọng Cố Lê càng lúc càng nhỏ.

"Tại sao không nói sự thật?" Cố Ngộ thở dài một hơi: "Trước đây ba mẹ đã đồng ý rồi mà?"

"Ây da, đó là chuyện trước khi em bị bệnh, sau khi em phẫu thuật xong cũng đã nhắc lại lần nữa, nhưng họ lại tỏ vẻ phản đối." Cố Lê chuyển hỏa lực sang hướng khác: "Anh nói xem, có phải ba mẹ nói không giữ lời không?"

"Đã biết ba mẹ không đồng ý, tại sao vẫn đi?" Thực ra Cố Ngộ cũng không muốn làm ra vẻ người lớn, nhưng anh cảm thấy không an tâm khi hai cô gái đi quán bar vào buổi tối.

"Em..."

"Hơn nữa." Cố Ngộ ngắt lời cô ấy: "Trước đây không phải em nói Thang Ninh muốn đi nên em mới đi chung sao, anh thấy em ấy có lên sân khấu hát đâu? Ngược lại là em đấy, đánh trống quên cả bản thân."

Cố Lê thấy lời nói dối dùng Thang Ninh làm lá chắn đã sắp bị vạch trần.

Trong lúc nguy cấp, đột nhiên cô ấy nảy ra một kế.

Dù sao cũng đã bán đứng Thang Ninh một lần rồi, bán đứng thêm lần thứ hai cũng có sao đâu.

Trong tình huống đặc biệt, người có thể giúp cô ấy chỉ có Thang Ninh.

"Anh à, em nói thật với anh nhé." Cố Lê nói với giọng điệu "Em xin đầu thú đây": "Ca sĩ chính của chúng em, anh biết đấy, là cái người trông khá đẹp trai đó."

"Có ấn tượng." Cố Ngộ suy nghĩ một chút: "Hình như là bạn học của Trần Trác, cũng là chủ quán bar phải không?"

"Đúng vậy, chính là anh ấy, thực ra Thang Ninh thích anh ấy, muốn theo đuổi anh ấy." Cố Lê nói chắc chắn đến mức chính cô ấy cũng sắp tin:

"Thang Ninh chỉ muốn thông qua em để tiếp cận anh ấy thôi.”

Loading...