ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-01-15 15:34:59
Lượt xem: 25

Lúc đó Cố Lê chỉ bịa đại một lý do, đại loại là có liên quan đến ước mơ.

Tuy nói rất hùng hồn, nhưng đối phương có tin hay không thì không biết được.

Dù sao cuối cùng Trần Thạc cũng quyết định chọn Cố Lê.

Từ đó trở đi, Cố Lê tham gia tập luyện với ban nhạc vào mỗi thứ năm, biểu diễn mỗi thứ sáu.

May mắn là ca diễn của ban nhạc là ca đầu tiên, khoảng 9 giờ hơn là kết thúc.

Mặc dù ban đầu gia đình đã đồng ý cho cô ấy đi quán bar, nhưng sau đó lại xảy ra một số sự cố, không biết lời hứa miệng của Cố Tránh có còn hiệu lực hay không.

Lo Cố Tránh đổi ý khiến mọi thứ tan thành mây khói, sau khi đắn đo, Cố Lê quyết định không nói với gia đình về việc đi quán bar.

Một là sợ gây rắc rối không cần thiết, ảnh hưởng đến lịch trình của cả ban nhạc, hai là cô ấy sợ Cố Ngộ sẽ đến đón, như vậy cô ấy sẽ không thể tham gia họp mặt sau khi biểu diễn.

Tóm lại cô ấy chỉ nói với gia đình là có một ông sếp biến thái mới thích cho họ tăng ca và xây dựng đội ngũ vào mỗi thứ sáu, tạm thời chưa gây nghi ngờ gì cho ba mẹ.

Nhưng dù gì Cố Lê cũng chỉ là tay trống nghiệp dư, không có nhiều kinh nghiệm, thêm vào đó cô ấy không phải người có thiên phú biểu diễn, nếu không phải vì Trần Thạc, cô ấy cũng không muốn vào ban nhạc để "Thể hiện bản thân" đến thế.

Mỗi lần biểu diễn đều phải tự động viên bản thân, lo lắng người khác đều có fan, chỉ mình cô ấy cô đơn không ai ủng hộ.

Phía dưới không có người quen khiến cô ấy thiếu tự tin khi lên sân khấu, nên mỗi tối thứ sáu cô ấy đều nhờ Thang Ninh đến làm bạn.

Nhìn thấy Thang Ninh, cảm giác lo lắng của cô ấy cũng giảm đi một nửa.

Thông thường vào tối thứ sáu, Thang Ninh sẽ cố gắng hoàn thành phần lớn công việc cho cả cuối tuần, dù có phải thức khuya một chút cũng không sao, ít nhất hai ngày sau đó áp lực sẽ không quá lớn.

Mặc dù quán bar khá ồn ào, nhưng Thang Ninh đeo tai nghe vẫn có thể tập trung vào trạng thái làm việc.

Hiệu suất thậm chí còn cao hơn khi ở nhà một mình viết tài liệu.

So với những người khác bận rộn cả tuần và đến đây thư giãn vào tối thứ sáu, sự hiện diện của Thang Ninh có vẻ hơi lạc lõng.

Vì vậy, mỗi lần cô đều tìm một chỗ ngồi ở góc quầy bar, không muốn phá vỡ bầu không khí và tâm trạng của người khác.

Hôm nay Trần Trác hẹn Cố Ngộ và vài người khác đến quán bar Sober, dù sao thì địa điểm tụ tập của họ thường cũng chỉ được quyết định một cách bộc phát.

Ban đầu hôm nay cũng không nói là sẽ tụ tập, chỉ là gần tan làm Trần Trác đột nhiên gửi một tin nhắn "Đi không?".

Mấy người kia cũng rảnh rỗi, nên đã đến Sober.

Cuộc hẹn giữa đàn ông với nhau là như vậy, tùy hứng và không có kế hoạch gì.

Cố Ngộ vừa mới kết thúc một dự án, hiếm khi rảnh rỗi nên cũng muốn đến thư giãn một chút.

Trước đó anh đã liên tục đóng cửa làm việc mấy tuần liền, hầu như không giao tiếp với thế giới bên ngoài, Cố Ngộ nghĩ mình cần một chút cồn để giải tỏa.

Trần Trác nhìn vẻ mặt uể oải của Cố Ngộ, nói: "Trông cậu như vừa đánh trận cả đêm ấy."

"Với công việc á?" Cố Ngộ nhếch mép: "Đúng là vậy."

"Với phụ nữ cơ!" Trần Trác đùa: "Tôi thấy cậu như bị suy thận ấy."

"Cái này thì không suy đâu." Cố Ngộ sờ vào vị trí thận của mình: "Dù sao cũng chưa dùng mấy, tốt lắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-74.html.]

Trần Trác thích nghe những câu đùa tục tĩu từ một người nghiêm túc như Cố Ngộ: "Cậu thật sự chưa dùng à?"

Cố Ngộ nhướng mày, với vẻ mặt "Sao? Không tin à?”

"Cậu chưa từng... Lỡ làm gì sau khi uống rượu à?" Tần suất nhướng mày của Trần Trác khiến người ta hoa mắt.

"Ngoài việc đi uống rượu với các cậu, tôi còn cơ hội nào để uống rượu với người khác nữa?" Cảm xúc của Cố Ngộ không có chút d.a.o động nào.

Trần Trác vẫn không tin: "Chưa từng có kinh nghiệm ở chung một phòng với con gái luôn ư?"

Cố Ngộ vừa định mở miệng nói không có.

Đột nhiên nhớ ra chuyện trước đây Thang Ninh ở nhà mình khi anh uống say.

Nghĩ lại, đã là chuyện hai tháng trước rồi.

Và cũng đã hai tháng không gặp Thang Ninh.

Sự ngẩn ngơ của Cố Ngộ khiến Trần Trác phát hiện ra điều bất ổn: "O? O?! Có chuyện gì à?!"

"Không có, không như cậu nghĩ đâu." Cố Ngộ xua tay, cầm ly nước đá trên bàn ngửa cổ uống một hớp.

Khi cúi đầu đặt cốc xuống, ánh mắt anh vô tình liếc thấy một vị trí ở góc quầy bar.

Ở đó có một cô gái ngồi một mình, đang gõ máy tính với tốc độ chóng mặt.

Hình ảnh này xuất hiện trong quán bar quả thật hơi khác lạ.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy hình dáng từ xa, nhưng anh vẫn thấy hơi quen mắt.

Chưa kịp tìm hiểu kỹ hơn, đèn đã tắt.

Đã đến giờ ban nhạc biểu diễn.

Cố Ngộ lấy điện thoại ra định lướt tin tức tài chính một lúc.

Đối với anh, đến đây giống như đi nghe nhạc vậy, chỉ cần dùng tai là được, không cần nhìn những người biểu diễn hoa lệ trên sân khấu.

Anh nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc, không cần ngẩng đầu lên nhìn, Trần Trác bên cạnh đã giới thiệu: "Này này, hôm nay tôi đến đây là để xem anh em tôi biểu diễn đấy."

Doãn Sam ăn một miếng khoai tây chiên và nói: "Sao cảm giác đẹp trai hơn lần trước nhỉ."

"Đương nhiên rồi, trường cấp ba chúng tôi toàn là những anh chàng đẹp trai thế này." Trần Trác nói với vẻ mặt đắc ý.

"Sao tôi lại thấy giống mấy bà già bán dưa thế nhỉ." Doãn Sam châm chọc.

Trong khi hai người đang trò chuyện lúc có lúc không, đột nhiên nghe thấy Trần Trác hét lên: "Đệt, người đánh trống kia không phải là em Lê sao?!"

Cố Ngộ nghe thấy cái tên này liền ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.

Ở góc sân khấu, người đang cầm dùi trống thật sự là Cố Lê.

Cố Ngộ lập tức ngồi thẳng dậy, không chắc chắn nên nhìn thêm hai lần nữa.

Sau khi xác nhận đó là Cố Lê, anh vô thức nhìn về phía góc quầy bar.

Loading...