ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-01-15 15:31:25
Lượt xem: 41

Lúc này, Cố Ngộ và Thang Ninh trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý.

Có vẻ như việc Thang Ninh đã ở nhà Cố Ngộ vài ngày, cả hai đều rất ăn ý không nói với Cố Lê.

Nhưng không hiểu sao, hôm nay Cố Lê cứ bám riết không buông: "Cái gì bị hỏng vậy?"

"Chỉ là..." Cố Ngộ nheo mắt, lộ vẻ khó chịu: "Mất điện thôi."

"Ồ..." Cố Lê kéo dài giọng.

May quá, thoát được một ải.

Có vẻ như Thang Ninh cũng không đề cập với cô ấy về việc nhà cô bị mất điện.

Nhưng nghĩ lại, nếu Thang Ninh có nói, rất có thể Cố Lê sẽ hỏi cô những ngày đó ở đâu.

Với tính cách của Thang Ninh, chắc cô sẽ không nói dối.

Thực ra cũng không phải cố tình giấu giếm, nhưng hiện tại bầu không khí và hoàn cảnh khá đặc biệt.

Có ba mẹ ở đây, không cần thiết phải nói quá nhiều chuyện phải giải thích rắc rối.

"O, khoan đã!" Cố Lê chợt nghĩ ra điều gì đó, nhìn Cố Ngộ đầy nghi ngờ: "Em nhớ hình như có một ngày anh không về nhà phải không?"

Cố Ngộ và Thang Ninh cùng lúc hít một hơi.

Không khí lập tức đông cứng lại, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào một mình Cố Ngộ.

Chờ đợi câu trả lời của anh.

Cố Ngộ vẫn khá bình tĩnh, đợi nuốt hết thức ăn trong miệng rồi mới quay sang nhìn Cố Lê nói: "Anh của em cũng là người trưởng thành rồi, thỉnh thoảng không về nhà một ngày cũng phải báo cáo với em sao?"

"Ồ..." Tiếng "Ồ" của Cố Lê có điệu có nhịp, cô ấy chỉ đũa vào Cố Ngộ: "Em hiểu, em hiểu."

Cố Ngộ giơ đũa lên làm bộ định đánh cô ấy, nghiến răng nói: "Em hiểu cái gì mà hiểu."

"Ý là... Ở với bạn gái chứ gì." Cố Lê vừa cúi đầu ăn vừa cười thầm.

"Em..." Cố Ngộ liếc nhìn ba mẹ, rồi liếc nhìn Thang Ninh, không biết nói gì.

Thực ra gia đình họ khá cởi mở, cũng không quá kiêng ky những chủ đề này.

Tống Mạn Tư đúng lúc tìm được cơ hội hỏi: "À, Tiểu Ngộ này, sao hôm nay không dẫn bạn gái về nhà, không phải đã nói Tết năm nay sẽ dẫn về nhà sao?"

"Đúng đấy, hiếm khi có người yêu lâu như vậy mà không dẫn về là sao?" Cố Lê nói thêm.

Cố Ngộ đảo mắt, cúi xuống: "Chia tay rồi."

"Hả?" Tất cả mọi người trên bàn đều bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh.

Cố Ngộ bị phản ứng đồng loạt của họ làm giật mình: "Sao vậy?"

"Sao lại chia tay nữa?" Cố Lê tỏ vẻ bất bình: "Không phải mấy ngày trước còn qua đêm với người ta sao, anh đúng là đồ..."

Cố Lê nói được một nửa thì liếc nhìn ba mẹ, rồi vội nuốt chữ "Tồi” còn lại xuống.

"Mấy ngày trước anh không có ở với bạn gái..." Cố Ngộ giải thích qua loa.

Không giải thích thì còn đỡ, giải thích lại càng tệ hơn.

Hình như ngoại trừ Thang Ninh ra, thì anh đã bị tất cả mọi người hiểu lầm.

"A Ngộ." Vẻ mặt Tống Mạn Tư đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Mặc dù bình thường mẹ không hỏi nhiều về chuyện con có bạn gái rồi đổi bạn gái, nhưng con cũng phải là người có trách nhiệm, phải chịu trách nhiệm với chuyện tình cảm."

Lúc này Cố Ngộ mới nhận ra anh đã bị hiểu lầm hoàn toàn, vội vàng giải thích: "Ầy, mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy, không phải như thế... Con..."

Cố Ngộ cảm thấy đầu óc rối bời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-69.html.]

Vốn dĩ nếu Thang Ninh không có mặt thì anh còn có thể bịa đặt, nhưng bây giờ cô ở đây nên anh thấy dù mình nói gì cũng không thích hợp.

"Thôi thôi." Cuối cùng Cố Lê là người giải vây: "Thang Ninh còn ở đây đó, đừng nói về anh trai con nữa, chuyện xấu trong nhà không nên nói ra ngoài."

Tống Mạn Tư cũng nhận ra bây giờ nói những điều này không thích hợp, nên chuyển trọng tâm cuộc trò chuyện sang Thang Ninh: "Còn Thang Ninh, bây giờ có bạn trai chưa?"

"Dạ chưa thưa cô." Thang Ninh thành thật nói.

"Vậy..." Tuy mắt Tống Mạn Tư nhìn Thang Ninh, nhưng cằm lại hướng về phía Cố Lê: "Còn Lê Lê nhà cô thì sao?"

"Con cũng chưa có!" Cố Lê vội trả lời.

Tống Mạn Tư tiếp tục hỏi: "Vậy Lê Lê có thích ai, hoặc có muốn phát triển với chàng trai nào không?"

Cố Lê và Thang Ninh rất ăn ý nhìn nhau.

Thang Ninh lập tức phủ nhận: "Không có ạ, bình thường con và Cố Lê đều chơi với mấy bạn nữ, cũng chưa nghe cậu ấy nói gì."

"Ồ, nếu sau này Lê Lê nhà cô tìm bạn trai, con phải giúp con bé sàng lọc nhé." Tống Mạn Tư nhìn Cố Lê với vẻ mặt không yên tâm: "Lê Lê nhà cô quá ngây thơ, dễ bị lừa."

"Vâng, con biết rồi ạ." Thang Ninh gật đầu.

"Ôi mẹ, Thang Ninh còn ngây thơ hơn con nữa, con giúp cậu ấy sàng lọc mới đúng cơ." Cố Lê không phục nói.

"Vậy hai đứa giúp nhau sàng lọc." Tống Mạn Tư gật đầu.

"Nhưng trong xã hội bây giờ, hai chữ 'Đàn ông tồi' đâu có viết trên mặt, thực sự khó tránh lắm mẹ." Mặc dù Cố Lê không chỉ đích danh ai, nhưng từng câu từng chữ đều toát lên sự chê bai đối với Cố Ngộ.

Cố Ngộ trừng mắt nhìn cô ấy, gắp cho cô ấy miếng cá nói: "Đúng là người lớn lên bằng hải sản, giỏi bắt bẻ thật."

"Em tự gắp được, đừng khách sáo." Cố Lê chỉ vào bát trống không của Thang Ninh: "Anh gắp cho Thang Ninh đi, người ta ngại không dám ăn đấy."

"Không cần đâu." Thang Ninh vội vàng kéo bát lại: "Em tự gắp được."

Thang Ninh vừa nói chuyện lung tung với cả nhà họ vừa xem chương trình Gala mừng xuân.

Cô cảm thấy đã lâu lắm rồi mới cảm nhận được bầu không khí gia đình và lễ hội đậm đà như vậy.

Mặc dù phong cách nói chuyện của người nhà họ là chỉ trích lẫn nhau, nhưng có thể nghe ra được sự quan tâm dành cho nhau.

Ăn xong, Thang Ninh và Cố Ngộ giúp dọn bát đũa, những người còn lại ngồi trong phòng khách xem tivi.

Tống Mạn Tư nói với Thang Ninh: "Không sao đâu Ninh Ninh, con cứ để đó cô dọn là được rồi."

Thang Ninh nói: "Con cũng no rồi, giúp dọn dẹp coi như tiêu cơm ạ."

"Ôi chao, ngoan quá, Cố Lê nhà cô chưa bao giờ giúp cô dọn dẹp, lớn ngần này rồi mà chưa rửa một cái bát nào." Mặc dù nghe có vẻ như đang chê trách, nhưng thực ra lời nói toát lên tình yêu của một người mẹ dành cho con gái mình.

Cố Ngộ bên cạnh lập tức tỏ vẻ không phục: "Con vẫn luôn giúp mẹ dọn dẹp mà."

"Con trai lớn vốn nên phải giúp đỡ ba mẹ." Tống Mạn Tư tỏ vẻ "Có gì to tát đâu".

"Mẹ thật thiên vị." Cố Ngộ thở dài: "Sao mẹ không biết thương con vậy?!"

"Con còn cần mẹ thương à, sau này vợ con thương con là được rồi!"

Cố Ngộ nghe câu này lại thở dài nặng nề.

Ba người trong bếp phân công khá rõ ràng.

Thang Ninh và Tống Mạn Tư phụ trách rửa bát, Cố Ngộ phụ trách lau khô và xếp lên kệ.

Vốn dĩ ba người làm việc đã hiệu quả, lại thêm việc trò chuyện lúc có lúc không, không biết từ lúc nào đã gần xong rồi.

Còn lại mấy cái bát cuối cùng, Tống Mạn Tư đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi Cố Ngộ: "Phải rồi, cái ngày con không về nhà là con qua đêm với ai vậy?"

Nghe câu này, cái bát trong tay Thang Ninh bỗng tuột ra, trượt xuống dưới.

Loading...