ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-01-15 15:31:24
Lượt xem: 44

Khu chung cư nhà Cố Lê không phải rất mới, nhưng vào năm mua chắc chắn phải là một cấu hình rất tốt.

Qua nhiều năm cũng đã trải qua hai lần sửa sang sơn tường lại, ngoại trừ một số thiết kế vẫn hơi cũ kỹ không hiện đại bằng nhà Cố Ngộ, thì chắc chắn đây vẫn được coi là một khu chung cư tốt.

Đi đến trước cửa nhà, Thang Ninh hít thở sâu hai hơi.

Cố Ngộ nhìn thấy cô như vậy, thấy hơi buồn cười: "Có phải gặp ba mẹ bạn trai đâu, cần phải căng thẳng vậy không?"

"Nhưng..." Thang Ninh lộ vẻ khó xử: "Em sợ nói sai làm sai nên hơi căng thẳng."

"Yên tâm, em cứ làm chính mình là được." Cố Ngộ bấm chuông cửa, trấn an cô: "Ba mẹ tôi sẽ thích em thôi."

Chưa kịp đợi Thang Ninh nói nửa câu sau, Tống Mạn Tư đã ra mở cửa.

Bà nhìn thấy Thang Ninh liền nhiệt tình đón tiếp: "Ninh Ninh đến rồi à, mau vào nhà đi."

Tiếng Cố Lê cũng từ xa vọng lại: "Aaaa, Thang Ninh cậu đến rồi!!!"

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Cố Lê, sự căng thẳng của Thang Ninh lập tức giảm đi một nửa.

Thang Ninh đổi giày xong, gò bó đứng ở cửa.

Cô lịch sự chào hỏi Tống Mạn Tư trước, sau đó nhìn thấy Cố Tránh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cũng chào một tiếng: "Chào chú chào cô ạ."

"Ừ, chào con." Cố Tránh không phải kiểu người đặc biệt nhiệt tình, nhưng ông vẫn cố gắng hết sức thể hiện sự hiếu khách: "Nào, mấy đứa ngồi ghế sofa xem tivi đi." Nói xong ông rời khỏi khu vực phòng khách, hơi lúng túng đi vào bếp xem có cần giúp gì không.

Cố Lê kéo Thang Ninh ngồi xuống phòng khách, chỉ vào tivi nói: "Chúng ta chơi game hoặc xem phim gì đó đi."

Thang Ninh ngồi đó như ngồi trên đống lửa: "Ba mẹ cậu đang bận rộn, chúng ta nghỉ ngơi như vậy thì không ổn lắm, mình có cần đi giúp gì không?"

"Không cần đâu, bây giờ cậu là khách, làm gì có chuyện khách phải giúp chứ. Cậu yên tâm đi, năm nào mẹ tớ cũng tự chuẩn bị một mình, chúng ta cũng đâu có ăn tiệc lớn gì, chỉ là mấy món ăn gia đình bình thường thôi.”

Mặc dù Cố Lê nói vậy, và lý do cũng đúng như thế.

Nhưng Thang Ninh vẫn không thể hoàn toàn tự nhiên, cảm thấy ngay cả việc ngồi xem tivi cũng phải thẳng lưng như đang họp vậy.

Thực ra không chỉ có cô không thoải mái, mà bây giờ Cố Ngộ cũng không biết phải làm gì.

Bình thường khi Thang Ninh không ở đây, một là anh sẽ ngồi ở phòng khách trò chuyện, uống trà và xem tivi với Cố Tránh, hai là vào phòng riêng của mình để xử lý một số việc cá nhân.

Bây giờ anh cảm thấy dường như cả hai việc đều không thích hợp lắm.

Anh cũng chỉ có thể ngồi trên ghế đơn ở phòng khách cùng xem tivi với mọi người.

Khoảng thời gian xem xong một bộ phim, vừa đúng lúc chương trình Gala đêm giao thừa sắp bắt đầu.

Tống Mạn Tư cũng đã chuẩn bị xong tất cả các món ăn, bà vừa bày bát đũa vừa nói với ba người đang ngồi trong phòng khách: "Vào ăn cơm thôi."

"Vâng ạ!" Cố Lê bật dậy khỏi ghế sofa, khoác tay Thang Ninh ngồi vào bàn ăn.

Nhà có một cái bàn hình chữ nhật, mỗi bên có thể ngồi ba người.

Bình thường vị trí ngồi của bốn người trong nhà là Cố Tránh và Tống Mạn Tư một bên, Cố Lê và Cố Ngộ một bên.

Bây giờ thêm một người nữa, nên mọi người đều không ngồi xuống ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-68.html.]

Cố Lê lập tức kéo Thang Ninh ngồi vào vị trí ở giữa, cô ấy ngồi bên trái Thang Ninh, để Cố Ngộ ngồi bên phải.

Cảm giác được bao bọc bởi những người thân quen ở cả hai bên khiến Thang Ninh thấy thoải mái hơn nhiều.

Tống Mạn Tư cởi tạp dề, chỉ vào các món ăn trên bàn: "Nào, Thang Ninh, ăn nhiều vào, cô chỉ nấu đại thôi, toàn là món ăn gia đình."

"Vâng." Thang Ninh gật đầu liên tục: "Con cảm ơn cô, nhìn rất ngon ạ."

Thực ra đối với Thang Ninh, được ăn món ăn gia đình mới là điều hiếm có.

Đã không biết bao lâu rồi cô chưa được ăn món ăn gia đình.

Không nói chuyện khi ăn cơm sẽ rất ngượng, nên Tống Mạn Tư bắt đầu tìm chủ đề trò chuyện trước: "Từ khi tốt nghiệp đại học là không gặp con nữa, Thang Ninh à, bây giờ con vẫn ổn chứ?"

"Rất tốt ạ, con đang làm việc ở văn phòng luật sư."

"Văn phòng luật sư tốt đấy!" Tống Mạn Tư khen ngợi: "Làm luật sư đâu phải dễ, có vất vả lắm không?"

"Cũng bình thường thôi ạ, không vất vả đâu." Thang Ninh lắc đầu.

"Con à, con là cô gái rất ngoan, Lê Lê nhà cô mở miệng ra là khen con, ở cùng con cô thấy Lê Lê cũng tiến bộ hơn nhiều." Tống Mạn Tư gắp cho Thang Ninh một con tôm vì thấy cô không dám tự gắp: "Nó kết bạn với một đứa trẻ như con, cô cũng yên tâm."

"Cảm ơn cô." Thang Ninh nhận lấy con tôm: "Không đâu ạ, Cố Lê cũng rất tốt."

"À đúng rồi." Tống Mạn Tư nhìn về phía Cố Lê: "Sao lúc nãy con không tự đi mà lại bảo anh con xuống đón Thang Ninh?"

"Không phải cậu ấy nói có nhiều đồ phải xách sao, con cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, con đâu có xách nổi, những việc nặng nhọc này để đàn ông làm là được rồi." Cố Lê vừa nhai vừa nói, nên không tròn vành rõ chữ lắm.

"Bộ con không nghĩ tới việc lần đầu gặp anh trai con, Ninh Ninh sẽ bị ngượng sao?" Tuy miệng Tống Mạn Tư trách móc, nhưng ánh mắt nhìn Cố Lê lại đầy vẻ yêu thương.

"Họ quen nhau mà." Cố Lê nói như thể đó là điều hiển nhiên: "Bây giờ Thang Ninh đang được điều động đến công ty anh con, họ đã gặp nhau từ lâu rồi."

"Ồ, trùng hợp vậy sao?!" Tống Mạn Tư như phát hiện ra một thế giới mới, trực tiếp nâng ly lên với vẻ muốn chúc mừng: "Vậy thì có duyên quá!"

Thang Ninh nâng ly bằng hai tay, cụng ly với Tống Mạn Tư, khiêm tốn nói: "Ở công ty, cháu đã làm phiền anh Cố Ngộ chăm sóc rồi."

Cố Ngộ khi nghe cô gọi mình là anh, khóe miệng khẽ cười không thể nhận ra.

Lúc này không gọi anh là tổng giám đốc Cố, xem ra là phân biệt công tư.

"Đương nhiên phải chăm sóc!" Tống Mạn Tư trừng mắt nhìn Cố Ngộ, như thể đang cảnh báo: "Con nhất định phải chăm sóc Ninh Ninh đấy, không được để nó bị người ta bắt nạt!"

Cố Ngộ bất đắc dĩ kéo khóe miệng: "Công ty có quy định cả rồi, không có chuyện chăm sóc hay không chăm sóc."

"Con xem con kìa, chỉ biết nghiêm túc!" Tống Mạn Tư cười đùa.

Lúc này, cũng không biết tại sao Cố Lê đột nhiên lại hỏi Cố Ngộ: "À đúng rồi anh, sao mấy tuần trước anh về nhà ở vậy?"

"Gì cơ?" Cố Ngộ nhìn về phía Cố Lê, nhưng vô tình quét qua Thang Ninh, nhận ra điều gì đó nên nói chậm lại: "Sao... Đột nhiên lại hỏi vậy?"

"Tự nhiên em nhớ tới thôi, hỏi cho biết." Trên mặt Cố Lê không có biểu cảm gì: "Trước đây anh tan làm muộn quá, em không có cơ hội nói chuyện với anh."

"À... Trong nhà..." Cố Ngộ ho một tiếng, dùng chiến thuật kéo dài thời gian: "Có đồ bị hỏng.”

"Sao lại hỏng nữa vậy? Không phải bình nóng lạnh mới hỏng gần đây sao? Nhà anh bị gì thế, bề ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong cứ hỏng cái này hư cái kia hoài vậy?" Cố Lê châm chọc.

Loading...