ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-01-15 15:30:16
Lượt xem: 37
"Thế nào, năm nay có đưa người về không?!" Cố Lê xoa tay với vẻ mặt mong đợi: "Hay là anh đưa vợ anh về, em đưa vợ em về?"
"Em đưa người của em về là được rồi, sao lại lôi anh vào..." Cố Ngộ cố tình chuyển chủ đề: "Để xem sau đi."
Cố Lê cũng không hỏi thêm.
Cô ấy không quan tâm Cố Ngộ có đưa ai về hay không.
Nhưng cô ấy muốn đưa Thang Ninh về.
Cố Lê là người nóng tính, khi muốn làm gì thì không thể đợi được dù chỉ một giây.
Câu đầu tiên cô ấy nói khi mở cửa nhà là hỏi Tống Mạn Tư Tết này có thể dẫn Thang Ninh về ăn cơm chung được không.
Thoạt đầu Tống Mạn Tư còn ngớ người ra, thái độ có vẻ mơ hồ: "Tết thì phải ăn cơm cùng với gia đình chứ, Thang Ninh không về nhà sao?"
"Cậu ấy không về." Cố Lê lười giải thích, nhìn sang người có tiếng nói nhất trong nhà là Cố Tránh: "Ba, ba thấy sao ạ?"
"Hay là tránh đêm giao thừa, để qua vài ngày đi?" Dường như Cố Tránh cũng không muốn đồng ý lắm: "Chủ yếu vì nếu đến nhà mình, người ta thấy không tự nhiên thì sao.”
Cố Lê thấy thái độ cả hai người đều không ủng hộ lắm, lập tức xụ mặt xuống.
Cố Ngộ thấy vậy liền bắt đầu hỗ trợ: "Một cô gái cô đơn lẻ loi một mình ở đất khách quê người, chúng ta cũng chỉ là thêm một đôi đũa thôi mà."
"Đúng vậy, tại sao anh có thể dẫn bạn gái về nhà được, còn em thì không thể dẫn bạn thân về!" Cố Lê thấy có người ủng hộ, càng thêm tự tin.
"Cái gì? Năm nay con định dẫn bạn gái về à Cố Ngộ?" Tống Mạn Tư bỗng nhiên tăng âm lượng và cao độ lên quãng tám.
"Hả? Con nói hồi nào vậy?" Cố Ngộ trừng mắt nhìn Cố Lê.
"Dẫn về đi dẫn về đi, vậy thì dẫn hết về đây! Càng đông càng vui!" Tống Mạn Tư hào hứng đến mức chỉ muốn lập tức chuẩn bị bữa cơm tất niên.
"Tuyệt quá! Vậy bây giờ em đi thuyết phục Thang Ninh, gọi cậu ấy đến đây!" Cố Lê nói xong liền chạy vù về phòng mình.
Hoàn toàn không quan tâm đến Cố Ngộ bên ngoài sống c.h.ế.t ra sao.
Tống Mạn Tư tập trung toàn bộ sự chú ý vào Cố Ngộ: "Năm nay con dẫn bạn gái về thật sao?”
"Mẹ à..." Cố Ngộ bất lực xoa xoa thái dương: "Con không có nói thế..."
"Dẫn về đi!" Tống Mạn Tư vỗ vỗ vai Cố Ngộ, chỉnh lại tóc cho anh: "Để mẹ gặp con dâu tương lai nào."
Cố Ngộ không muốn dây dưa với họ nữa, cất đồ đạc xong liền lấy cớ nói mình phải về nhà.
Cố Lê mời Thang Ninh đến nhà cô ấy ăn cơm tất niên, quả nhiên ban đầu Thang Ninh từ chối.
Theo cô nghĩ, Tết chính là ngày cả nhà đoàn viên.
Cô không có lý do gì để chen chân vào nhà người ta.
Cố Lê nói với cô, thực ra không cần gánh nặng tư tưởng như vậy, cơm tất niên nhà cô ấy không có họ hàng, cũng chỉ có bốn người trong nhà ăn bữa cơm đơn giản rồi cùng xem chương trình Xuân Vãn, bây giờ có cô thì chỉ thêm một đôi đũa thôi. Hơn nữa hồi đại học mọi người đã gặp nhau rồi, cũng coi như quen biết, ba mẹ cô ấy cũng nhiệt tình mời cô đến ăn cơm cùng, từ lâu đã coi cô như người nhà, không đến đồng nghĩa không nể mặt cô ấy.
Cố Lê nói hết lời, cuối cùng gần như dùng giọng điệu nửa năn nỉ nửa đe dọa mới thuyết phục được Thang Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-67.html.]
Vì một số lý do đặc biệt, nên Thang Ninh không muốn về đoàn tụ cùng gia đình vào dịp Tết.
Thực ra trong mấy năm gần đây, cô cũng rất ít liên lạc với gia đình.
Khi rời quê hương, cô đã quyết định từ biệt quá khứ.
Những năm qua, tuy ở một mình rất mệt mỏi và vất vả, nhưng lại là khoảng thời gian tự do và hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.
Người ta nói mỗi dịp lễ Tết càng nhớ người thân, nhưng thực ra Thang Ninh chưa từng nhớ người thân bao giờ.
Cô chỉ cảm thấy cô đơn nhất vào những dịp lễ Tết.
Trước kia khi còn đi học ở ký túc xá, ít nhiều gì cũng có những người cùng hoàn cảnh tương tự hoặc khác nhau, nhưng tóm lại là không về nhà ăn Tết làm bạn.
Bây giờ Thang Ninh đã tốt nghiệp và sống một mình, khiến cô cảm thấy việc về quê ăn Tết chính là một sự áp lực và dày vò.
Dường như điều đó đang nhắc nhở và cảnh báo cô rằng, không nên cắt đứt quan hệ với gia đình một cách sạch sẽ và triệt để như vậy.
Nhưng Thang Ninh thực sự không muốn quay trở lại nơi đó nữa.
Sáng sớm ngày 30 Tết, Thang Ninh đã đi mua giỏ trái cây tươi nhất và một vài gói quà cùng rượu vang.
Dù sao cô cũng không biết ba mẹ Cố Lê thích gì, nên cứ mua theo mức cao nhất.
Vì mua quá nhiều, nên khi đi taxi đến dưới lầu nhà Cố Lê, cô mới phát hiện mình xách không nổi.
Thang Ninh vội nhắn tin bảo cô ấy xuống giúp mình một tay.
Thật ra chủ yếu là vì đi một mình đến nhà người khác cảm thấy hơi ngại, nhưng có Cố Lê đi cùng lên lầu chắc sẽ giảm bớt được chút lo lắng.
Có điều sau khi đợi vài phút, người đi xuống lầu lại là Cố Ngộ.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thang Ninh, anh giải thích: "Cố Lê bảo em có đồ nặng không xách nổi, nên bảo tôi xuống giúp."
"À..." Thang Ninh thầm trợn mắt với Cố Lê.
Đây đâu phải vấn đề xách nổi hay không, chủ yếu là cảm thấy đi một mình sẽ rất ngượng.
Giờ thì hay rồi, đi cùng Cố Ngộ, cảm giác còn ngượng hơn.
Khung cảnh này sao giống nàng dâu xấu xí đi gặp ba mẹ chồng vậy...
Cố Ngộ vừa nhẹ nhàng xách những thứ Thang Ninh mua, vừa nói: "Sau này không cần mua nhiều đồ như vậy, khách sáo quá."
Thang Ninh nghẹn lời.
Cô muốn nói, cô vốn là người ngoài mà.
Có gì mà khách sáo với không khách sáo chứ.
Đây là lần đầu tiên Thang Ninh lên tầng nhà Cố Lê.
Tuy trước đây cô từng đến nhà tìm Cố Lê, nhưng cũng chỉ đứng đợi cô ấy ở dưới lầu.