ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-01-15 11:25:13
Lượt xem: 43

Thang Ninh ăn qua loa bữa trưa rồi buộc tóc đuôi ngựa, bắt đầu vào trạng thái làm việc.

Thang Ninh viết văn bản cả buổi chiều, khi viết xong bản nháp đầu tiên đã gần 9 giờ tối.

Cô cảm thấy hơi đói nên đi luộc hai quả trứng ăn với dưa chuột.

Bình thường cô ăn uống khá đơn giản, cũng không thích gọi đồ ăn ngoài hay ăn vặt, cơ bản là đói bụng thì mở tủ lạnh ra, trái cây rau củ gì cũng gặm được.

Gặm vài miếng là no rồi.

Cô pha một tách trà nóng để ấm người, cho mình nửa tiếng nghỉ ngơi xem một tập phim hài.

Khi làm việc mệt mỏi, Thang Ninh sẽ thường cho mình nửa tiếng thời gian để thư giãn.

Đôi khi chính nửa tiếng này có thể giúp công việc sau đó tập trung hơn.

Sau khi nghỉ ngơi xong, cô định kiểm tra lại văn bản đã viết hôm nay trước.

Sau đó dùng thời gian còn lại để bắt đầu dịch thuật.

Nếu kịp thì có lẽ hôm nay vẫn có thể ngủ được một lúc.

Thang Ninh đang kiểm tra văn bản được một nửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ở cửa.

Cô sợ hãi đến mức không dám cử động.

Lắng nghe kỹ, có vẻ như có người rất gần cửa, đang phát ra một số âm thanh giống như kim loại va chạm.

Phản ứng đầu tiên của cô là đứng dậy tắt đèn, rồi trốn vào một chỗ khá kín đáo để quan sát.

Hình như Cố Ngộ không có nhắc nhở cô về việc liệu có xảy ra tình huống bất ngờ như thế này không.

Ban đầu cô tưởng là nghe nhầm hoặc người ta nhầm nhà, cho đến khi nghe thấy khóa điện tử ở cửa phát ra tiếng "tách".

Giây tiếp theo, cửa được mở ra.

Thang Ninh tưởng là gặp phải trộm đột nhập vào nhà.

Cô sợ hãi đến mức hoảng loạn, thậm chí không dám nhìn diện mạo của người đi vào.

Thang Ninh co rúm người sau ghế sofa, cơ thể run như cầy sấy, cầu nguyện mình không bị phát hiện.

Cô chỉ có thể nín thở dùng tai nghe tiếng động để phán đoán tình hình hiện tại.

Cô nghe thấy vài bước chân loạng choạng, dường như người đó đi không vững, sau đó nghe thấy một số tiếng kim loại, có lẽ là tiếng đặt chìa khóa.

Rồi tiếng bước chân đi dọc theo hành lang vào phòng khách, bật công tắc đèn cầu thang, vịn lan can lảo đảo đi lên.

Thang Ninh hít hít mũi, ngửi thấy mùi rượu không quá nồng.

Cô từ từ thò đầu ra, ngẩng lên thì nhìn thấy bóng lưng của một người.

Nhìn dáng người, có vẻ là Cố Ngộ.

Cô không biết mình có nên gọi anh không.

Nhưng sau một hồi phân tích ngắn ngủi, cô đoán rằng rất có thể là Cố Ngộ uống say, quên mất Thang Ninh vẫn còn ở nhà anh.

Vì vậy để bạn bè đưa hoặc gọi taxi về nhà, bây giờ lên lầu chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Quả nhiên, cô vừa phân tích xong là đã nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm trên lầu truyền xuống.

Thang Ninh đứng chờ ở dưới lầu không dám cử động, cũng không biết đã qua bao lâu, Cố Ngộ tắm xong, ra khỏi phòng tắm rồi trực tiếp ngã đầu xuống giường.

Thang Ninh đợi thêm hơn mười phút nữa để chắc chắn trên lầu không còn bất kỳ âm thanh nào.

Cảm thấy chắc anh là đã ngủ.

Lúc này cô mới khẽ khàng đi đến bàn ăn mở máy tính lên, tiếp tục làm việc.

Dù cô đã thấm mệt, nhưng giờ Cố Ngộ đang ở trên lầu, đến tắm rửa cũng không thể tắm được.

Ngủ thì càng đừng nghĩ tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-64.html.]

Vậy thà cố gắng hoàn thành công việc luôn đi.

Thang Ninh sợ mình làm ồn đánh thức Cố Ngộ, ngay cả việc gõ bàn phím cũng cẩn thận nhấn nhẹ nhàng từng phím một.

Khiến hiệu suất làm việc của cô giảm đi một nửa.

Khi hoàn thành văn bản thẩm định đã là 12 giờ, cô mở file lên bắt đầu dịch.

Việc dịch thuật đối với Thang Ninh không khó, nhưng vì cô là người khá cầu toàn về từ ngữ, đôi khi một câu có thể lật đi lật lại suy nghĩ rất lâu làm sao để diễn đạt bằng ngữ pháp tốt nhất.

Công việc dịch thuật không suôn sẻ như tưởng tượng.

Đến khoảng 3 giờ sáng, mặc dù đã làm xong phần lớn nhưng Thang Ninh thực sự quá buồn ngủ, nên gục xuống nghỉ ngơi một lát. Cô đặt báo thức 6 giờ sáng, dự định thức dậy sẽ tiếp tục hoàn thành nốt.

Khoảng 4 giờ sáng, Cố Ngộ bị cái lạnh đánh thức.

Khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình thậm chí không đắp chăn, có lẽ tối qua uống say rồi tắm xong là ngã đầu ngủ luôn.

Có điều thông thường hệ thống sưởi sàn nhà anh được bật 24/24 ở nhiệt độ ổn định, nên dù không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh.

Anh gãi gãi đầu ngồi dậy, hít thở sâu vài cái mới cảm thấy tỉnh táo hơn.

Tối qua anh ăn cơm với Trần Trác và những người khác, tâm trạng tốt nên uống một ít.

Nhưng Cố Ngộ là kiểu người cồn lên nhanh xuống cũng nhanh, cơ bản chỉ cần nghỉ ngơi một hai tiếng là cồn đã tiêu hóa hết.

Anh đứng dậy định xuống giường bật máy sưởi điện, khi đi đến chân cầu thang thì thấy bàn ăn phát ra ánh sáng trắng, sợ đến mức chân nhũn ra.

Lại gần nhìn, đó là ánh sáng từ màn hình laptop, phía trước laptop có một người đang gục lên bàn ngủ.

Cố Ngộ nhìn thấy Thang Ninh liền vỗ mạnh lên trán mình.

Hôm qua anh uống say, quên mất chuyện mấy ngày nay Thang Ninh ở nhà mình.

Trần Trác cũng không hỏi, trực tiếp đưa anh về nhà, anh cứ thế theo phản xạ tự nhiên đi vào nhà.

Bây giờ có hai tình huống.

Một là Thang Ninh vẫn ngủ say không phát hiện anh đã về.

Hai là Thang Ninh đã phát hiện, không dám lên tiếng chào hỏi.

Nhưng dù là tình huống nào, Cố Ngộ cũng phải rời đi ngay.

Nhìn nhiệt độ trong phòng, có lẽ là sau khi Cố Ngộ đi cô đã không bật sưởi sàn.

Phản ứng đầu tiên của Cố Ngộ là Thang Ninh muốn tiết kiệm điện nên không bật.

Nhìn thấy cô gù lưng đắp một chiếc áo khoác lớn gục xuống bàn ngủ như vậy, Cố Ngộ bỗng thấy xót xa khó tả.

Cố Ngộ bật sưởi sàn chuẩn bị đi, tình cờ liếc nhìn màn hình máy tính của Thang Ninh.

Màn hình vẫn chưa tối, có lẽ Thang Ninh ngủ chưa lâu.

Màn hình hiển thị một tài liệu Word, nhìn tiêu đề Cố Ngộ biết ngay đó là bản dịch mà trước đây anh nhờ Lăng Lệ làm.

Vì liên quan đến pháp luật nên anh phải nhờ người ở phòng pháp chế làm, thế thì sẽ chính xác hơn về từ ngữ.

Vì không phải để cho khách hàng xem, cũng không phải dự án gấp, lúc đó Cố Ngộ bảo Lăng Lệ tìm đại người nào đó dịch sơ qua, rồi tùy tiện đặt một thời hạn.

Bản dịch này không khó, nhưng liên quan đến một số từ ngữ khá hiếm gặp, Cố Ngộ liếc qua vài chỗ, phát hiện cô đã tra cứu không ít tài liệu về những từ vựng trong văn bản.

Thực ra bản dịch này hoàn toàn không cần phải tốn công như vậy.

Cố Ngộ chỉ cảm thấy cô thức đêm vì một tài liệu như thế này thật không đáng.

Anh cẩn thận di chuyển laptop, ngồi đối diện Thang Ninh tiếp tục dịch nốt tài liệu.

Có lẽ vì thường ngày đã đọc và viết nhiều loại văn bản kiểu này, nên từ ngữ cần dịch anh chỉ cần suy nghĩ mấy giây là ra. Đối với trình độ tiếng Anh có thể phiên dịch đồng thời như Cố Ngộ, viết loại văn bản này quả thực chỉ là chuyện nhỏ.

Nửa còn lại anh chỉ mất chưa đầy nửa tiếng đã viết xong.

Anh đặt laptop về vị trí cũ.

Loading...