ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-01-14 21:00:13
Lượt xem: 42
Thang Ninh mang bánh mì panini và cốc trà vào phòng pha nước, lấy điện thoại ra mở hộp thoại với Cố Ngộ, do dự một lúc rồi vẫn chuyển tiền cho anh.
Khi nhận được, Cố Ngộ không ngạc nhiên, nhưng cũng nhân cơ hội bắt đầu cuộc trò chuyện.
Mint: [Khách sáo quá vậy?]
Thang Ninh: [Cảm ơn anh đã mua bữa trưa giúp em.]
Mint: [Không cần đâu, lần sau em mời tôi ăn mì đại bài là được rồi]
Thang Ninh nhìn màn hình cười thành tiếng.
Mint: [Không khỏe thì xin nghỉ ốm, công ty không nghiêm ngặt đến thế đâu]
Thang Ninh: [Em biết rồi, cảm ơn anh.]
Cố Ngộ thấy mỗi lần Thang Ninh nói chuyện đều rất lịch sự và khách sáo.
Hơn nữa cô rất giỏi trong việc kết thúc cuộc trò chuyện, không quá năm lượt trao đổi chắc chắn sẽ kết thúc bằng "Cảm ơn"; "Đi làm việc đây"; "Đi tắm đây".
Có vẻ như người này thực sự không thích nói chuyện lắm.
Khi tan làm, Cố Ngộ thấy thời tiết không tốt lắm, hôm nay gió to, trời cũng rất lạnh.
Hôm nay anh cố ý ra về sớm hơn một chút, khi vào thang máy, anh do dự không biết có nên bấm tầng B không, bỗng nghĩ ra điều gì đó, anh quẹt thẻ và bấm tầng 12.
Khi đến tầng 12, anh phát hiện hôm nay hầu hết mọi người đã về rồi.
Có lẽ mọi người đều bị thời tiết u ám này dọa sợ, không muốn ở lại công ty.
Anh bước nhẹ trên thảm, đi vào bên trong. Khi đến khu vực làm việc của Thang Ninh, anh phát hiện chỉ có đèn bàn bên cạnh cô là còn sáng.
Cô gục cả người trên bàn, khoác một chiếc áo khoác lớn trên lưng.
Trông có vẻ như đang ngủ.
Cố Ngộ đi đến bên cạnh cô rồi gõ nhẹ lên bàn.
Thang Ninh mở mắt ra, còn hơi ngái ngủ, khi thấy Cố Ngộ thì động tác dụi mắt của cô dừng lại.
"Tổng giám đốc Cố?" Thang Ninh vẫn còn nghi ngờ mình nhìn nhầm.
"Muộn rồi, tôi tiện đường đưa em về nhà nhé." Cố Ngộ nói.
Thang Ninh liếc nhìn đồng hồ ở góc phải màn hình máy tính: "Em ngủ hơn một tiếng rồi à."
Cố Ngộ nhìn ra ngoài cửa kính, bây giờ gió còn to hơn lúc đầu một chút, nói: "Có thể tối nay sẽ mưa to, về sớm đi."
"Không sao đâu, không cần đưa em về." Thang Ninh nói: "Em sẽ về ngay thôi, anh về trước đi."
Cố Ngộ thở dài, đột nhiên anh ngồi xuống ở một độ cao gần ngang tầm mắt với cô, nhìn cô nói: "Tôi đưa em về nhà, em không yên tâm sao?"
"Dạ?" Thang Ninh giật mình vì khoảng cách giữa hai người đột ngột được rút ngắn.
"Sao tôi thấy em có vẻ chán ghét quá vậy?" Cố Ngộ nhíu mày.
"Bởi vì..." Nói đến đây, Thang Ninh theo phản xạ nhìn các đồng nghiệp xung quanh.
May mắn là xung quanh không có mấy người, nếu không thấy cảnh tượng này, không biết sẽ bị đồn thổi thế nào.
Có điều chỉ riêng biểu cảm đó đã đủ khiến Cố Ngộ nhìn thấu tâm tư của cô.
Lúc này có tiếng bước chân từ xa vọng lại, khi Cố Ngộ đứng dậy, anh tiện tay cầm một cây bút trên bàn Thang Ninh, giả vờ như nhặt được từ dưới đất và đưa cho cô.
Lăng Lệ vừa huýt sáo vừa đi tới, khi thấy hai người thì rõ ràng sững lại một chút.
Nhưng anh ta không tưởng tượng ra cảnh tượng lãng mạn nào trong vài giây ngắn ngủi đó, chỉ đơn giản hỏi Cố Ngộ: "Cậu tìm tôi à?"
Cố Ngộ liếc nhìn Thang Ninh rồi nói với Lăng Lệ: "Tiện đường đưa em ấy về nhà."
"Đưa cô ấy... Về nhà?" Mặt của Lăng Lệ rõ ràng viết to hai chữ "Kinh ngạc".
Cảm giác như câu "Hai người có quan hệ gì vậy" sắp sửa tuột ra khỏi miệng anh ta.
Cố Ngộ bình tĩnh giải thích: "Tôi quên chưa nói với anh, em ấy là bạn thân của em gái tôi."
"Em gái cậu?" Lăng Lệ hiểu ra: "Em gái ruột ấy hả?"
"Đúng vậy, họ là bạn đại học." Cố Ngộ giải thích.
"Thế thì thế giới cũng nhỏ quá rồi! Thật có duyên!" Lăng Lệ vốn có tư duy của một trực nam, lúc đó chỉ cảm thấy thế giới thật nhỏ khi có thể trùng hợp gặp nhau như vậy thôi.
"Phải, tôi thấy hôm nay thời tiết không tốt lắm, em gái tôi bảo tôi tiện đường đưa em ấy về nhà." Cố Ngộ vừa nói vừa lắc đầu: "Lại bị em gái sai khiến nữa."
"Đúng là nên thế, nên thế, mọi người ở cùng một công ty, vốn nên quan tâm lẫn nhau mà." Lăng Lệ vừa nói vừa vỗ vỗ lưng ghế của Thang Ninh: "Về nhà sớm đi, đừng ở lại nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-57.html.]
Nói xong anh ta quay về văn phòng.
Thang Ninh nhìn Cố Ngộ, cô biết anh nói vậy là vì lo cô sẽ trở thành đề tài bàn tán của các đồng nghiệp.
Danh nghĩa bạn thân của em gái có thể tránh được phần lớn sự nghi ngờ của người khác.
Cố Ngộ tựa cánh tay vào bức tường cạnh bàn làm việc của Thang Ninh, hỏi: "Bây giờ có thể đi được chưa?"
Thang Ninh chỉ có thể thu dọn đồ đạc và đi theo anh.
Thực ra Thang Ninh cũng biết Cố Ngộ có ý tốt, anh và Cố Lê đều thuộc tuýp người biết suy nghĩ cho người khác.
Có lẽ trong mắt Cố Ngộ, việc đưa bạn thân của em gái về nhà là chuyện rất hợp lý.
Thang Ninh vẫn đang tự hỏi liệu có phải mình suy nghĩ quá phức tạp và lo lắng thái quá không.
Khi lên xe, Thang Ninh vẫn cảm thấy đau bụng, cả người mệt mỏi ngả vào ghế da.
Có lẽ là do nhiệt độ trong xe quá thoải mái, hoặc là do tiếng mưa bên ngoài quá ru ngủ.
Vừa lên xe, Thang Ninh đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi xe đến dưới tòa nhà của Thang Ninh, Cố Ngộ dừng xe.
Anh định gọi Thang Ninh, nhưng phát hiện cô đã ngủ.
Hóa ra là vì thế mà suốt đường đi cô không nói gì.
Cố Ngộ cứ thế nghiêng người lặng lẽ nhìn Thang Ninh.
Khuôn mặt Thang Ninh khi ngủ trông rất bình yên, khóe miệng vương một nụ cười nhẹ.
Làn da cô thuộc loại da trắng lạnh, mịn màng như lụa, hơi thở rất nhẹ, gần như không thấy rõ sự phập phồng.
Cố Ngộ cảm thấy Thang Ninh giống như một chú mèo con trắng muốt.
Khiến người ta rất muốn... Ừm, từ đang thịnh hành bây giờ là gì nhỉ?
À, Rua*.
*Có nghĩa là xoa, vuốt ve, âu yếm.
Đang lúc Cố Ngộ nhìn chằm chằm Thang Ninh, đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông.
Cô bị đánh thức khỏi giấc ngủ, mơ màng nhìn màn hình rồi nhấc máy, vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng lại lên giọng nũng nịu: "Chồng ơi~"
Cố Ngộ nín thở cố gắng nghe giọng đối phương.
Vì không khí quá im lặng, lại thêm điện thoại ở gần phía Cố Ngộ, nên anh thực sự nghe rõ được.
Cố Lê hỏi: "Cậu về nhà chưa? Sắp mưa to rồi."
"Tớ về rồi, đừng lo. Hôm nay tớ đau bụng kinh, tội nghiệp lắm." Giọng điệu của Thang Ninh uốn éo, rõ ràng là đang nũng nịu hết cỡ.
Cố Lê ở đầu dây bên kia xót xa: "Xoa xoa vợ yêu, về nghỉ ngơi sớm đi, uống nhiều nước ấm tắm nước nóng, mai sẽ khỏe thôi."
"Ừm, yêu cậu, moa~"
"Yêu cậu~ moa."
Sau khi Thang Ninh cúp máy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi cả người đột nhiên khựng lại.
Cô chợt nhận ra mình đang ở trên xe của Cố Ngộ.
Đôi khi con người sẽ có cảm giác tê liệt như bị điện giật khắp người.
Cô cảm thấy từng lỗ chân lông nhỏ xíu trên cơ thể đều đang nóng ran, một luồng hơi nóng lan từ cổ lên tận sau tai.
Và đây không phải ảo giác, một mảng đỏ ửng rõ ràng đang lan từ cổ lên tận tai cô.
Cố Ngộ nghĩ nếu mình không lên tiếng, có lẽ đối phương sẽ giữ nguyên tư thế này cả đêm mất.
Anh hắng giọng, cuộn tay che mũi nói: "Đến nhà rồi, uống nhiều nước ấm tắm nước nóng nhé, cô bé tội nghiệp."
Thang Ninh tháo dây an toàn với tốc độ ánh sáng, không quay đầu lại, nói với không khí một câu "Cảm ơn tổng giám đốc Cố" rồi chạy mất dạng.
Từ đầu đến cuối Cố Ngộ đều mỉm cười nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi đèn phòng cô sáng lên.
Không biết tại sao, anh chỉ cảm thấy có một niềm vui rất đặc biệt.
Bình thường Thang Ninh cho người ta cảm giác nghiêm túc và hơi xa cách.
Có lẽ chính sự tương phản này khiến cô trông rất đáng yêu khi nũng nịu với Cố Lê.
Anh vẫn nhớ tiếng "Chồng ơi" mà Thang Ninh vừa gọi khi nghe điện thoại.
Thực sự khiến tim anh rung động.
Như thể một cơn gió bất chợt thổi qua cánh đồng cỏ xanh mướt, làm những ngọn cỏ dập dìu, chạm đến dây cảm xúc trong lòng anh.