ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-01-14 21:00:12
Lượt xem: 45
Thang Ninh giả vờ như không hiểu gì, chỉ cúi đầu tập trung ăn kem.
Tối đó sau khi ăn xong, theo thông lệ, Cố Ngộ đưa Cố Lê về nhà trước, sau đó mới đưa Thang Ninh về.
Thang Ninh nhận ra đây có lẽ là thời gian hiếm hoi hai người ở riêng với nhau.
Cũng có nhiều điều chỉ phù hợp để hỏi trong tình huống này.
Cố Ngộ tiếp tục chủ đề đã nói tối nay, hỏi Thang Ninh: "Gần đây Cố Lê... Có thân thiết với cậu con trai nào không?"
"Dạ?" Thang Ninh giả vờ ngây ngô.
"Em đừng hiểu lầm, không phải tôi đang dò la gì đâu." Cố Ngộ giấu đầu lòi đuôi nói: "Bởi vì em ấy và tôi là anh em, nên em ấy cũng không nói nhiều với tôi."
Nhưng Thang Ninh nghĩ, dù thế nào thì chắc chắn cô và Cố Lê cũng đứng chung một phe, những gì không hỏi được từ Cố Lê thì tất nhiên cũng không hỏi được từ cô.
Thang Ninh vừa định mở miệng, nào ngờ Cố Ngộ lại chuyển hướng: "Nhưng tôi và em là bạn, nên dễ nói chuyện hơn."
Tốt lắm, Thang Ninh bị ụp cái mũ "Bạn bè" này chặt cứng.
Mặc dù cô cũng biết đây là chiến thuật và thủ đoạn của anh, nhưng quả thật anh đã trúng đích.
Mối quan hệ của hai người lập tức được kéo gần lại, Thang Ninh cũng không nỡ qua loa cho xong.
Có điểu Thang Ninh vẫn nói thật: "Về mặt này bình thường bọn em không nói nhiều lắm."
"Ồ? Con gái với nhau chẳng phải thích nói về chủ đề này sao?"
Cố Ngộ đang rất khéo léo bày tỏ ý "Em đừng lừa tôi".
"Thật đấy, trước đây bọn em thảo luận về công việc nhiều hơn." Thang Ninh vừa nói vừa gật đầu tự xác nhận.
"Thực ra tôi cũng không phản đối hay ngăn cản gì đâu, chỉ là tôi rất tò mò em ấy thích kiểu con trai gì, em ấy có nói với em không?" Cố Ngộ không đạt mục đích không chịu thôi, anh đổi cách hỏi.
Trong đầu Thang Ninh hiện lên hình ảnh anh chàng ủy viên thể thao hồi đại học, ngừng lại vài giây rồi nói: "Hình như... Chưa nói?"
Cố Ngộ đoán ra manh mối từ sự do dự vài giây đó của cô, tiếp tục hỏi: "Vậy ngôi sao thì sao?"
"Cũng không..."
Cố Ngộ thở dài, lui một bước để tiến hai bước: "Được rồi, vậy tôi không hỏi về em ấy nữa, tôi hỏi em vậy."
"Hỏi em?" Thang Ninh giật mình, lập tức thẳng lưng lên.
"Em thích kiểu nào?" Cố Ngộ đổi đối tượng nhưng vẫn hỏi cùng một chủ đề: "Em có đang tiếp xúc với chàng trai nào không?"
"Em... Em cũng không có..."
Cố Ngộ ngừng một chút rồi nói: "Vậy câu hỏi đầu tiên thì sao?"
"Em..." Thang Ninh ấp úng: "Em cũng không biết, tùy cảm giác thôi."
"Vậy kiểu nào dễ khiến em có cảm giác?" Dù sao cứ hỏi dai thì câu hỏi sẽ không bao giờ hết.
Thang Ninh cảm thấy bị hỏi đến nỗi một luồng hơi nóng xộc thẳng lên đỉnh đầu: "Bây giờ chưa biết, sau này biết rồi sẽ nói cho anh..."
"Tôi nhớ Cố Lê có nói với tôi, em gặp một anh chàng khá đẹp trai ở công ty?" Cố Ngộ thấy đèn đỏ liền đạp phanh, rồi nhìn về phía cô: "Là ai vậy?"
Thang Ninh lo lắng đến mức nuốt nước bọt liên tục.
Nếu Cố Lê thực sự nói y nguyên với Cố Ngộ, thì có lẽ cái đánh giá "Gã đàn ông ngoại tình" cũng khó mà xóa bỏ được.
Đầu óc Thang Ninh hoạt động với tốc độ chóng mặt, cố tình nói chậm lại để có thêm thời gian suy nghĩ: "Em có… Nói... Không nhỉ?"
"Có nói mà." Cố Ngộ nói với vẻ mặt dịu dàng: "Tôi chỉ đơn giản là tò mò, muốn biết là ai thôi."
Phản ứng của Thang Ninh vẫn không theo kịp nhịp độ của anh, CPU gần như bị cháy mà vẫn chưa nghĩ ra cách trả lời.
Thấy cô không đáp, Cố Ngộ hỏi thêm: "Tôi có biết người đó không?"
Do giọng điệu của anh quá thoải mái, khiến Thang Ninh cảm thấy anh thực sự chỉ đơn thuần tò mò.
Cũng có một khả năng khác.
Anh đang thăm dò cô.
Anh đang thăm dò xem người cô nói có phải là chính anh không.
Thang Ninh suy nghĩ một lúc, quyết định thăm dò lại: "Vậy... Có khả năng nào... Người đó là anh không?"
Mặc dù Cố Ngộ trông có vẻ bình tĩnh, nhưng cái nhíu mày khẽ vẫn phản bội anh.
Cố Ngộ đột nhiên hơi không chắc chắn, rốt cuộc là thông tin từ Thang Ninh sai, hay thông tin từ Cố Lê sai.
Họ có đang nói về cùng một người không.
Nếu người mà Thang Ninh nói với Cố Lê lúc đầu thực sự là mình, thì làm sao có thể có mô tả "Ngoại tình công khai" được?
Hơn nữa, nếu Thang Ninh thực sự nói vậy với Cố Lê, thì cũng không có lý do gì bây giờ lại công khai thừa nhận người đó là mình.
Tạm không nói những lời vu khống vô căn cứ này truyền đến tai Thang Ninh như thế nào, thì trong tình huống vừa rồi, có lẽ cô sẽ chọn né tránh câu hỏi hoặc nói đại một người nào đó cho qua chuyện.
Phải chăng là Cố Lê nhớ nhầm?
Hay là lúc đó mình nghe nhầm?
Sau khi phân tích trong vài giây, Cố Ngộ làm một biểu cảm biết ơn với Thang Ninh: "Vậy thì cũng khá vinh dự."
Câu trả lời này của Cố Ngộ cũng khiến Thang Ninh hoàn toàn bối rối.
Ban đầu cô đã sắn sàng tinh thần để đối chất trực diện, liều mạng một phen.
Bây giờ lại càng không rõ ràng hơn.
Trên đường đi, hai người đều có suy nghĩ riêng, mặt mày đầy vẻ khó hiểu.
Nhưng sau đó chuyện này cũng không được nhắc lại nữa, cả hai đều không hỏi lại Cố Lê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-56.html.]
Vốn dĩ những chuyện truyền qua người thứ ba như vậy rất khó nói cho rõ ràng, thêm vào đó đã qua lâu như vậy, với tính cách của Cố Lê chắc chắn đã quên mất chuyện này rồi.
Dù sao ban đầu Cố Ngộ cũng chỉ hỏi với tâm lý nghe chuyện vui thôi.
Ngày hôm sau, kỳ nghỉ kết thúc.
Sau khi hoàn thành công việc một ngày ở văn phòng luật, thứ tư Thang Ninh đến TL.
Sáng nay cô phát hiện mình đến kỳ kinh nguyệt, rồi bắt đầu đau bụng.
Thực ra bình thường Thang Ninh không bị đau bụng kinh, nhưng vì hai ngày trước đã ăn đồ lạnh, nên hôm nay đột nhiên bị đau bụng dữ dội.
Thông thường cô khá chú ý đến chế độ ăn uống, rất ít khi ăn những thứ cay nóng và lạnh.
Nhưng hôm kia vì lý do đặc biệt nên ăn một chút, quả nhiên quả báo đã đến ngay.
Nhưng Thang Ninh thuộc tuýp người tự có BUFF khi làm việc, miễn là toàn tâm toàn ý vào công việc thì sẽ không cảm thấy đau đớn gì.
Có điều chỉ cần dừng lại một chút, thì cảm giác đau đớn lại tăng gấp đôi.
Vào giờ ăn trưa, cô gục cả người xuống bàn, bất động.
Lăng Lệ đang chuẩn bị đi căng tin, thấy cô như vậy liền đến hỏi han: "Sao vậy? Không khỏe à?”
Anh ta nhìn Thang Ninh, môi cô tái nhợt, trông rất yếu ớt.
Thang Ninh ôm bụng, cố ngồi thẳng dậy: "Không sao, bụng hơi khó chịu chút thôi."
Mặc dù độc thân nhiều năm, nhưng Lăng Lệ vẫn hiểu được vấn đề: "Nhưng không thể không ăn trưa được. Để tôi mang cho cô một ít nhé."
"Cảm ơn trưởng phòng..." Thang Ninh cũng không từ chối nữa.
Bây giờ so với việc đi căng tin, cô thà nhịn đói còn hơn.
Ngoài căng tin, công ty chỉ có một quán Starbucks ở tầng trệt có thể mua đồ ăn mang đi.
Đang xếp hàng thì gặp Cố Ngộ.
"Mua cà phê à?" Lăng Lệ hỏi.
"Ừ."
Lăng Lệ đến gần quầy bán đồ ăn, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: "Nên mua gì nhỉ?"
Cố Ngộ hỏi: "Chưa ăn cơm à?"
"Không phải tôi, mà là cô bé được điều từ văn phòng luật đến." Lăng Lệ gõ gõ ngón tay lên tủ kính: "Hôm nay cô ấy không khỏe, không thể đến căng tin, tôi đi mua giúp cô ấy."
"Không khỏe à? Em ấy sao vậy?" Cố Ngộ nhìn Lăng Lệ.
"Tôi cảm thấy giống như..." Lăng Lệ liếc nhìn xung quanh, ghé sát vào Cố Ngộ và nói rất khẽ: "Đau bụng kinh."
Cố Ngộ thầm nghĩ, phải rồi, hôm nay là ngày mùng 5.
Đến lượt hai người, thấy Lăng Lệ không biết nên chọn món gì, Cố Ngộ nói thẳng với nhân viên phục vụ: "Một ly cà phê latte đá, một bánh mì panini gà, làm nóng giúp tôi."
Cố Ngộ trực tiếp thanh toán luôn, nói với Lăng Lệ: "Đừng chọn nữa, tôi đã quyết định giúp anh rồi."
"Tổng giám đốc Cố hào phóng quá!" Lăng Lệ giơ ngón cái với anh: "Bánh mì panini gà này ngon không? Lần sau tôi cũng thử."
"Không biết, chưa ăn bao giờ, chỉ là trước đây thấy..." Cố Ngộ kéo dài giọng nói: "Người khác mua, trông có vẻ không tệ."
"Hay là mua thêm cho cô ấy một ly cà phê nóng để làm ấm bụng nhé?" Lăng Lệ hỏi.
"Người ta đã không khỏe rồi, anh còn muốn người ta mất ngủ cả đêm à?" Cố Ngộ liếc mắt.
Vẻ mặt Lăng Lệ kiểu "Ôi sao tôi không nghĩ ra", đổi ý nói: "Vậy mua một ly trà ấm nhé?"
Cố Ngộ biết với tính cách của Thang Ninh, chắc chắn cô sẽ chuyển tiền lại cho Lăng Lệ, vậy thì món đồ gần 40 tệ một ly này thực sự không có ý nghĩa gì nữa, anh bực mình nói: "Bộ anh không có nước ấm à? Không khỏe thì uống nước ấm là được rồi."
"Cậu đúng là trực nam*, chắc chắn không biết cách chăm sóc phụ nữ." Lăng Lệ vừa nói vừa trợn mắt với anh.
*Chỉ những chàng trai không biết bắt chuyện với con gái, không hiểu ý con gái.
Cố Ngộ cười lạnh một tiếng, không bình luận gì.
Trên đường từ Starbucks về, Lăng Lệ hỏi: "Tài liệu mà trước đây em Lê viết chung với cậu thế nào rồi?"
"Nộp rồi, cấp trên đã phê duyệt."
"Ồ, lần này nhanh thế."
Cố Ngộ nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo: "Viết tốt thì phải thế."
Lăng Lệ tò mò: "Cậu đang khen mình hay khen em Lê đấy?"
"Khả năng làm việc của tôi không cần phải bàn cãi." Cố Ngộ nhìn thẳng vào mắt anh ta nói: "Nhưng phòng pháp chế các anh có người giỏi như vậy cũng hiếm thấy, phần lớn những người tôi từng hợp tác trước đây đều có năng lực bình thường."
Lăng Lệ há miệng hít một hơi, vừa định nói gì đó thì Cố Ngộ thêm một câu: "Ngoại trừ anh ra..."
Lúc này biểu cảm của Lăng Lệ mới dịu đi thấy rõ, vẻ mặt kiểu "Như vậy mới phải chứ".
"Cô gái này thực sự không tệ, thông minh và chăm chỉ, tương lai đầy hứa hẹn."
Lúc hai người vừa đi vừa nói chuyện đến gần thang máy, Cố Ngộ nói: "Tôi đi cầu thang bộ lên, vận động một chút.”
"Được."
Lăng Lệ quay lại văn phòng đưa bánh mì panini gà cho Thang Ninh. Cô khó nhọc ngồi dậy nói: "Cảm ơn anh, bao nhiêu tiền, để tôi chuyển lại cho."
"Tổng giám đốc Cố trả rồi." Lăng Lệ xua tay: "Không cần đâu."
"Tổng giám đốc Cố ư?" Thang Ninh không chắc có phải là Cố Ngộ không.
"Phải đấy, chính là người đã hướng dẫn cô viết báo cáo tuân thủ trước đây." Lăng Lệ nói.
"À, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh."
Lăng Lệ vừa nói vừa cho tay vào túi rồi bước đi: "Cảm ơn cậu ta đi, chiều nay tôi không giao việc cho cô nữa, cô nghỉ ngơi cho khỏe nhé."