ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-01-14 07:03:06
Lượt xem: 29
Ban đầu Thang Ninh nghĩ, nếu Cố Lê đã mời cô xem phim thì cô sẽ mời cô ấy ăn cơm để đáp lễ.
Bây giờ đột nhiên có thêm Cố Ngộ, khiến cả kế hoạch của cô bị đảo lộn.
Thực ra việc thêm một người đi xem phim cũng không khó khăn gì, nhưng vì danh tính đặc biệt của Cố Ngộ, khiến cô luôn cảm thấy phải cẩn thận từng lời nói hành động khi ở cùng anh.
Tránh nói hớ.
Hơn nữa, cô từng nhắc với Cố Lê về việc có một anh chàng ở công ty trông cũng khá ưa nhìn công khai nói mình ngoại tình, lúc đó hai người còn bất bình chỉ trích người ta nửa ngày.
Nếu Cố Lê phát hiện ra người bị cô mắng không đáng làm người lúc đó chính là anh trai ruột của cô ấy, và tất cả chỉ là một sự hiểu lầm do Thang Ninh gây ra, thì có lẽ lúc đó cô cũng không còn mặt mũi nào đối diện với hai anh em nhà này nữa.
Trên đường đi, Thang Ninh đã nghĩ đến nhiều tình huống có thể xảy ra nếu bị hỏi về vấn đề liên quan và cách trả lời. Cuối cùng cô tổng kết được một vài điểm.
Cố gắng nói ít về công việc, nếu có nhắc đến thì khăng khăng là Cố Lê nhớ nhầm, bản thân không hề nói vậy.
Dù sao lúc đó hai người chỉ nói chuyện phiếm và nhắc qua, đã nói gì chính xác thì không còn bằng chứng.
Đành phải nói là mình lỡ lời.
Tóm lại, tuyệt đối không thừa nhận, và phải kiên quyết không để lộ chút do dự hay sợ hãi nào.
Ba người hẹn gặp trực tiếp tại rạp chiếu phim. Hôm nay Thang Ninh búi tóc kiểu bánh bao, mặc một bộ chiếc áo nỉ màu xanh nhạt trông khá thoải mái.
Không biết có phải trùng hợp không, hôm nay Cố Ngộ cũng mặc áo nỉ màu sáng.
Phần dưới Cố Ngộ mặc quần jean, còn Thang Ninh là chân váy xếp ly.
Nhìn như vậy, trông họ thật sự rất giống mặc đồ đôi.
Cố Ngộ đến đầu tiên, Thang Ninh đến thứ hai.
Khi đến, hai người ngượng ngùng chào hỏi nhau.
Và vì đã có cuộc trò chuyện "Bí mật" vào tối hôm kia, nên cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hai người nói chuyện được vài câu thì Cố Lê đến.
Thang Ninh nói: "Để em đi mua đồ uống và bắp rang bơ nhé."
"Để tôi đi." Cố Ngộ bước dài đi trước cô.
"Nhưng..."
"Thôi! Hôm nay cứ để anh trai tớ đãi là được rồi!" Cố Lê kéo tay Thang Ninh lại: "Đi chơi với con trai sao có thể tranh trả tiền chứ? Như vậy làm mất mặt đàn ông lắm."
"Cái này..."
Cố Lê cũng biết Thang Ninh đang lo lắng điều gì. Cô vốn không thích chiếm hời của người khác, cô không bao giờ nghĩ việc con trai hoặc người giàu trả tiền là một lẽ đương nhiên.
Cố Lê biết đây là lòng tự trọng của cô, nên đưa ra một cách khác: "Lát nữa xem phim xong cùng đi ăn kem, cậu trả tiền lại là được mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-54.html.]
Cố Ngộ mua bắp rang bơ về, nghe được cuộc đối thoại của hai người, từ tốn nói thêm: "Không phải bây giờ là đầu tháng sao?"
Anh nhớ Cố Lê từng nói, trong hai người thì có một người đến kỳ kinh nguyệt vào đầu tháng, một người vào giữa tháng.
"Ừm? Rồi sao?" Cố Lê hỏi.
"Ăn kem được không?" Ánh mắt Cố Ngộ vô tình lướt qua Thang Ninh.
Thang Ninh mới phản ứng được, đúng là cô sắp đến kỳ.
Nhưng thường là khoảng mùng 5, bây giờ mới mùng 3, còn hai ngày nữa.
Nhưng cô bỗng nhận ra một vấn đề, là sao Cố Ngộ biết được chuyện này?
Cố Ngộ nhận ra câu hỏi này hơi đường đột, nên thêm vào một câu: "À, thường khi đi chơi với con gái, người ta hay hỏi câu như vậy.”
Cố Lê đếm ngày trên ngón tay, nhìn Thang Ninh một cái rồi hỏi: "Chắc ăn được chứ?"
"Được, được." Thang Ninh nghĩ dù mình không ăn thì cũng phải mời họ ăn.
Nếu không sẽ không có cơ hội đáp lễ.
Nhưng hành động vừa rồi của Cố Ngộ lại khiến cô đột nhiên nhớ đến một câu nói hài hước trên mạng.
Nếu con trai hỏi con gái có thể ăn kem không, thực ra ẩn ý là đang hỏi tối nay có thể ngủ cùng nhau không.
Thang Ninh liên tưởng đến việc Cố Ngộ hỏi câu này với các cô gái khác, phải chăng...
Trong vài giây cô đang mải suy nghĩ, Cố Ngộ búng tay trước mặt cô: "Đang nghĩ gì vậy?"
Thang Ninh hoảng hốt, lắc đầu: "Không có gì."
Sau khi kiểm vé vào phòng chiếu, họ dễ dàng tìm được chỗ ngồi.
Tỷ lệ lấp đầy không cao lắm, nhưng không ngờ vé của Trần Trác lại chọn ở hàng thứ ba từ dưới lên, gần góc phòng.
"Sao lại chọn chỗ ngồi ở góc khuất thế này, định xem phim với ai vậy trời?" Cố Lê dừng bước, nói với vẻ khó chịu.
"Với ba mẹ cậu ta, hình như cậu ta nói ba mẹ cậu ta không thể ngồi quá gần phía trước, sẽ bị chói mắt." Cố Ngộ chỉ vào bên trong: "Em cứ vào trước đi."
"Ồ..." Cố Lê miễn cưỡng bước vào, tiện tay kéo Thang Ninh theo: "Em muốn ngồi chung với vợ em, không muốn ngồi chung với anh đâu."
"Được thôi, tùy em." Cố Ngộ hờ hững nhún vai.
Chỉ cần Cố Lê ngồi vào trước, thì dù Thang Ninh ngồi với ai thì kiểu gì anh và Thang Ninh cũng sẽ ngồi cạnh nhau.
Giống như đánh mạt chược, miễn là Cố Lê ngồi đối diện anh, thì Thang Ninh chắc chắn sẽ ngồi bên cạnh anh.
Chỉ khi ngồi xuống, Cố Ngộ mới nhận ra rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài giây đó, anh đã tính toán nhiều đến vậy.