ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-01-14 07:01:25
Lượt xem: 54
Mặc dù trong lòng đồng ý, nhưng Cố Lê vẫn không muốn nói về chủ đề quá nặng nề này.
Đánh xong ván bài, Cố Lê thấy Thang Ninh đang ngẩn người, cô ấy vỗ vỗ cô nói: "Vợ à, đến lượt cậu đánh rồi kìa."
Thang Ninh giật mình, không tập trung đánh một quân bài.
Cố Ngộ liếc nhìn cô.
Ánh mắt cô bỗng trở nên u ám, anh cảm thấy có lẽ những lời vừa rồi đã gợi lên điều gì đó trong lòng cô.
Trong giây phút mất tập trung, Cố Ngộ rút một quân bài, quên mất phải đánh ra.
Hai vòng trôi qua, anh nhận ra mình đang có 11 quân bài trên tay.
Luật mạt chược quy định số quân bài trên tay phải là bội số của 3 cộng thêm 1.
Cố Ngộ hiện đang có 11 quân, chắc chắn là đã tướng công rồi.
May mà số quân bài tương đối nhiều, thêm vào đó mọi người đều đang tập trung vào việc trò chuyện, không ai để ý đến quân bài trước mặt anh.
Cố Ngộ cố gắng che đi phần lớn quân bài, còn cố tình làm rối loạn thứ tự.
Bây giờ anh đang tìm cơ hội để đánh ra thêm một quân.
Dù sao bình thường anh cũng hay tướng quân, việc thêm bớt một quân bài không phải vấn đề.
Tuy nhiên, có lẽ càng chú ý thì càng thấy khó thực hiện, nhìn số quân bài trước mặt ngày càng ít đi, Cố Ngộ cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này chắc sẽ không tìm được cơ hội nữa.
Trong cơn nguy cấp, anh nảy ra một kế, trước tiên cầm quân bài thừa trong lòng bàn tay rồi giả vờ đặt tay xuống.
Anh liếc nhìn Thang Ninh, thấy cô không có phản ứng gì, liền lén lút dùng chân cọ vào chân cô.
Lúc đầu Thang Ninh còn tưởng mình vô tình chạm phải người khác, vội vàng rút chân lại.
Nào ngờ đối phương lại cọ thêm lần nữa.
Thang Ninh hơi cúi đầu nhìn xuống chân mình, nhưng lại thấy Cố Ngộ đang giơ tay ra dưới bàn về phía cô.
Trong tay anh nắm một quân mạt chược úp ngược.
Thang Ninh hiểu ý anh ngay lập tức.
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu nhìn Cố Ngộ một cái để xác nhận.
Quả nhiên anh nhướng mày với cô.
Anh lắc lắc quân mạt chược trong tay, dường như đang bảo cô nhận lấy.
Thang Ninh còn chưa kịp cân nhắc, đối phương đã đặt quân mạt chược vào tay cô.
Đầu ngón tay anh chạm vào lòng bàn tay cô.
Dường như mang theo chút hơi lạnh, khiến lòng bàn tay cô lập tức lan tỏa cảm giác ẩm ướt.
Rõ ràng cô không làm gì sai, nhưng lại có cảm giác hồi hộp kích thích như đang lén lút làm chuyện xấu.
Từ đầu đến cuối Cố Ngộ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên trong đời Thang Ninh làm chuyện xấu, nên ánh mắt cô lấm lét, vẻ mặt căng thẳng.
Khi Cố Lê bảo cô đánh một quân bài, cô còn giật mình hoảng hốt.
Thang Ninh dùng một tay đánh bài xong, tay còn lại nắm chặt quân bài Cố Ngộ đưa cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-50.html.]
Nhân lúc mấy người kia không để ý, Thang Ninh giả vờ ho khẽ, rồi tranh thủ sắp xếp lại bài trước mặt và trộn quân bài vừa rồi vào.
Ván này cô chơi thanh nhất sắc, bất ngờ phát hiện quân bài Cố Ngộ đưa cho chính là lá cô vẫn đang chờ.
Thực ra bây giờ cô chỉ cần đánh ra một lá bài dư là bộ bài đã hoàn chỉnh.
Giờ cần làm là làm sao đánh bỏ lá bài thừa mà không gây chú ý.
Tuy Thang Ninh không chơi mạt chược nhiều, nhưng quy luật và thứ tự bốc bài đánh bài thông thường cô đều không nhầm lẫn.
Vì vậy nếu không cố ý thì sẽ không xảy ra tình huống thừa hay thiếu một quân bài.
Huống chi bây giờ trong lòng có quỷ, lúc bốc bài càng thêm dè dặt.
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, người trên cô là Cố Lê vừa Công xong, giờ đang phân vân.
Sau khi đánh bài xong, cô ấy và Trần Trác có chút tranh cãi nhỏ, Thang Ninh nhân lúc này không bốc bài, trực tiếp đánh ra một quân.
Cố Ngộ thấy vậy, ăn ý phối hợp, nhanh chóng bốc một quân bài, vừa định đánh ra thì bị Trần Trác gọi lại: "Khoan đã, em Ninh vẫn chưa bốc bài mà." Trần Trác chỉ vào lá bài trên tay Cố Ngộ: "Trả quân bài này lại cho người ta đi."
Cố Ngộ miễn cưỡng trả quân bài lại.
Tất nhiên Trần Trác không biết nội tình, chỉ tưởng Cố Ngộ bốc được một quân bài tốt nên không muốn trả lại.
Thang Ninh ngượng ngùng bốc quân bài còn hơi ấm từ tay Cố Ngộ.
Trùng hợp thay, bộ bài trên tay cô đã có thể ăn được rồi.
Chuyện khó xử nhất khi đánh bài chắc chắn là có thể ăn nhưng lại không được ăn.
Thang Ninh quên mất mình đã đánh một quân bài, lại đánh ra quân bài vừa mới bốc vào nữa.
Trần Trác lập tức phản ứng: "Không đúng rồi em Ninh, em vừa đánh rồi mà."
Anh ta dùng ngón tay chỉ vào số quân bài trước mặt cô, kinh ngạc kêu lên: "Em Ninh, hình như em thừa một quân rồi."
Quả nhiên vẫn không giấu được, Thang Ninh giả vờ gãi đầu nói: "Có lẽ lúc nãy vô tình bốc thừa một quân hồi nào không hay."
"Trời ơi, trong những người anh từng chơi chung thì em là người thứ hai bị tướng công ngoài Cố Ngộ đấy!" Trần Trác không thể tin nổi nhìn hai người, vỗ bàn cười nói: "Đánh mạt chược mà một bàn có hai người có thể tướng công, lớn từng này tuổi anh cũng chưa từng nghe thấy."
Cố Ngộ khẽ động ngón tay: "Đã bảo với cậu rồi, người mới chơi mạt chược bị tướng công là chuyện rất phổ biến, có gì mà phải ngạc nhiên thế."
Bình thường Cố Lê cũng không có nhiều cơ hội chơi mạt chược với Thang Ninh, cũng tưởng cô chơi không giỏi thật nên vội vàng giải vây: "Bình thường bọn em ít đánh mạt chược lắm, tướng công một lần có sao đâu, không sao cả, tiếp tục tiếp tục!"
Cũng không truy cứu thêm nữa, bốn người tiếp tục chơi.
Cố Ngộ khẽ làm một biểu cảm cảm ơn với Thang Ninh.
Có tiền lệ tướng công lần trước, những quân bài sau này Cố Ngộ đánh đặc biệt cẩn thận.
Quả nhiên đến lúc kết thúc cũng không bị tướng công nữa.
Đến khoảng 3-4 giờ sáng, Cố Lê thật sự không chịu nổi nữa, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, ngáp một cái rồi nói: "Em hết chịu nổi rồi, mệt quá."
Cố Ngộ đứng dậy: "Để anh đưa các em về nhé."
"Được." Cố Lê dụi mắt: "Cảm giác còn chơi tiếp nữa em sẽ nhắm mắt đánh bài luôn mất."
Cố Ngộ vừa dọn dẹp đồ đạc vừa thách thức nói với Trần Trác: "Sao hả, hôm nay tôi không bị tướng công nhé."
Trần Trác không phục: "Hôm nay mới đánh có hơn 3 tiếng thôi mà."
"Tôi không quan tâm." Cố Ngộ chỉ vào anh ta: "Quân tử nhất ngôn."
"Được rồi được rồi." Trần Trác gạt tay anh ra, ẩn ý nói: "Tôi cũng chẳng muốn xem ảnh cậu và bạn gái cậu lắm."