ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-01-14 07:01:23
Lượt xem: 49

Thang Ninh ngẩng đầu lên, phát hiện Cố Ngộ đang nhìn về phía cô.

Cô cúi đầu trả lời: [Nhường như thế nào?]

Mint: [Nếu tôi tướng công thì em yểm hộ cho tôi]

Đôi mày Thang Ninh nhíu lại một cách khó nhận thấy.

Cô không hiểu tại sao Cố Ngộ lại giao nhiệm vụ này cho cô.

Cô đang phân vân không biết trả lời thế nào.

Đối phương lại gửi thêm một tin nhắn: [Giúp tôi việc này, thì tôi sẽ bỏ qua chuyện em say rượu lần trước.]

Đọc tin nhắn xong, Thang Ninh đọc thầm hít một hơi, lúc này Cố Lê đột nhiên chạy đến ôm lấy cánh tay cô: "Đang nhắn tin với ai vậy?"

"À, đồng nghiệp vừa gửi lời chúc năm mới." Thang Ninh cất điện thoại sang một bên.

Thang Ninh đột nhiên nhận ra mình đang nói dối một cách trắng trợn.

Mặc dù Thang Ninh không nhìn về phía Cố Ngộ, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh đang dõi theo cô.

Đây là bí mật riêng của hai người trong thế giới ồn ào này.

Có cảm giác như đang làm chuyện xấu.

Ánh mắt Thang Ninh lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào ai.

Mọi người đếm ngược xong cũng cảm thấy lạnh, lập tức trở về căn phòng đầy hơi ấm.

Tiền Tư Châu và Doãn Sam chuẩn bị chơi game đến sáng.

Bốn người còn lại chơi mạt chược.

Cố Ngộ lấy bộ mạt chược ra, Trần Trác trải khăn bàn, xoa tay vào nhau háo hức muốn thử.

Cố Lê vốn ngồi đối diện Trần Trác, nhưng Cố Ngộ lại chỉ chỗ khác nói: "Em ngồi sang bên cạnh đi."

"Tại sao?" Cố Lê không chịu.

"Hai anh em chúng ta ngồi cạnh nhau sẽ bị nghi thông đồng.” Cố Ngộ chỉ vào chỗ đối diện mình: "Em ngồi đối diện anh đi."

Cố Lê miễn cưỡng di chuyển qua.

Tất nhiên, mọi thứ đều nằm trong tính toán của Cố Ngộ, vì chỉ cần Cố Lê ngồi đối diện anh, thì anh và Thang Ninh sẽ luôn ngồi cạnh nhau.

Bắt đầu ván đầu tiên, mọi người còn hơi lạ tay, sắp xếp bài mất khá nhiều thời gian, khi chơi ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh.

Sau khi chơi vài ván thì tư thế ngồi bắt đầu thoải mái hơn.

Trần Trác thấy hôm nay Cố Ngộ bốc bài đánh bài đặc biệt nghiêm túc, thậm chí không nhìn điện thoại một lần nào.

Anh ta nghĩ nên tìm cơ hội phân tán sự chú ý của Cố Ngộ, bèn tìm một chủ đề để nói chuyện: "À mà này, gần đây có bộ phim nào hay không? Tôi muốn đưa ba mẹ đi xem phim."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-49.html.]

"Không biết nữa, dạo này em không nghiên cứu phim ảnh gì cả." Cố Lê ngáp một cái.

Cố Ngộ bình tĩnh như nước bốc một quân bài rồi đánh ra: "Hình như thời gian trước có một bộ phim tên là 'Đỉnh Cao' khá hay."

"Phỗng!" Cố Lê lấy quân bài anh vừa đánh: "Chưa từng nghe qua, nói về cái gì vậy? Bát Vạn."

Người đánh bài tiếp theo là Thang Ninh, cô bốc một quân bài, đánh ra rồi thuận miệng nói: "Đó là một bộ phim trinh thám, kể về việc nhiều phe phái đều ôm mưu đồ riêng, để đạt đến đỉnh cao trong giới nên họ đã tàn sát lẫn nhau. Tớ đã từng gửi link cho cậu xem rồi mà? Còn nói là có thời gian sẽ đi xem chung nữa."

"Hả? Hồi nào vậy? Tớ không có ấn tượng gì cả." Cố Lê nói.

"Thì lúc trước tớ..." Nói đến đây thì Thang Ninh đột nhiên nhớ ra, lúc cô chuyển tiếp tin nhắn đó thì cô ấy và Cố Ngộ vừa đổi WeChat.

Cô đã chuyển tiếp cho Cố Ngộ.

Đúng lúc đến lượt Cố Ngộ đánh bài, anh tiếp lời: "Tôi cũng được bạn giới thiệu, thấy có vẻ khá hay."

Chủ đề này cứ thế bị lảng đi.

Cảm giác như ở bàn mạt chược, đến lượt ai đánh bài thì người đó nói chuyện vậy. Sau khi Cố Ngộ đánh xong đến lượt Trần Trác, anh ta bốc bài xong rồi hỏi: "Các em sống một mình hay sống với ba mẹ?"

"Em vẫn sống với ba mẹ." Cố Lê nói: "Sống một mình phiền phức lắm, em không thích giặt quần áo rửa bát, sống với ba mẹ ngoài việc thỉnh thoảng bị càu nhàu ra thì cuộc sống vẫn rất thoải mái."

"Thế còn em Ninh thì sao?" Trần Trác hỏi.

Thang Ninh bốc bài đánh ra: "Em sống một mình, em không phải người địa phương, thi đại học mới đến đây, sau khi tốt nghiệp thì thuê nhà sống ở đây luôn."

"Em sống ở đây một mình à? Vậy chắc vất vả lắm." Trần Trác lộ vẻ mặt thương cảm.

Sau khi Cố Ngộ đánh bài xong, Trần Trác cứ nhìn chằm chằm vào Thang Ninh mà không bốc bài, Cố Ngộ gõ gõ vào bàn trước mặt anh ta.

Trần Trác sờ qua loa quân bài, liếc nhìn rồi đánh ra, tiếp tục hỏi: "Vậy sau này em định ở lại đây hay về quê?"

"Ở lại đây ạ." Thang Ninh nói rất kiên quyết: "Không về nữa."

"Vậy em có về thăm ba mẹ vào dịp lễ Tết không?" Trần Trác vẫn không tha hỏi tiếp.

Ánh mắt Thang Ninh lóe lên, cô ậm ừ đáp lấy lệ.

Cố Lê nhận ra cô không thích trả lời câu hỏi này liền chuyển hướng sang Cố Ngộ: "Sao anh không hỏi anh trai em tại sao lại dọn ra ngoài ở?"

Cố Ngộ hừ lạnh một tiếng: "Em biết mà vẫn cố ý hỏi đúng không, ở nhà lo cho bản thân chưa đủ, còn phải lo cho tổ tông là em này, thôi thà dọn ra ngoài ở thoải mái hơn."

"Em cần anh lo hồi nào!" Cố Lê không phục.

"Ba mẹ thích đi du lịch, khi họ đi, không phải anh là người lo cho em à?" Cố Ngộ nhìn cô ấy với vẻ mặt "Em tự hiểu mà".

"Bây giờ em là người lớn có khả năng tự chăm sóc bản thân rồi." Cố Lê bất mãn chu môi: "Chỉ là các anh luôn coi em như trẻ con, thấy em làm gì cũng không yên tâm."

"Anh nói này, được coi như trẻ con là chuyện hạnh phúc lắm đó!" Trần Trác hiếm khi nói ra lời hay: "Không như bọn tôi, con nhà nghèo phải tự lập sớm, từ đại học anh đã bắt đầu tự làm việc kiếm tiền, không lấy của gia đình một đồng nào, sau đó vừa tốt nghiệp đã gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình rồi. Em nên biết đủ đi, có bao nhiêu người muốn được làm trẻ con mà không có cơ hội."

"Anh đừng giả nghèo nữa, nhà anh đi xe Mercedes tưởng em không biết à." Cố Lê liếc anh ta một cái.

"Anh chỉ đang giảng đạo lý cuộc sống cho em thôi, có bao nhiêu người phải vất vả làm việc mưu sinh, mỗi ngày còn lo tiền thuê nhà có đủ không, ăn có no không, mất việc thì sao, chỉ riêng việc sống đã rất khó khăn rồi." Trần Trác nói một cách nghiêm túc.

Loading...