ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-01-14 06:58:34
Lượt xem: 42
Sau khi Thang Ninh đi khỏi, Cố Ngộ đóng cửa bếp lại, đến bên cạnh Trần Trác nhỏ giọng nói: "Cậu làm gì vậy?"
"Làm gì là sao? Tiếp đãi bạn em gái cậu tử tế thôi, có vấn đề gì sao?" Trần Trác tỏ vẻ nghiêm chỉnh.
"Đừng tưởng tôi không biết." Cố Ngộ hừ lạnh: "Nãy giờ mắt cậu cứ dính chặt vào người ta."
"Này này này, tôi nói cho cậu biết nhé, cậu đừng có suy nghĩ bậy bạ. Tôi thật sự chỉ thân thiện tiếp đãi em ấy thôi, tôi đối xử với em gái cậu cũng tốt như vậy mà?"
Cố Ngộ im lặng không nói gì.
"Haiz, cũng không thể trách tôi được, độc thân quá lâu rồi, gặp người khác giới là muốn phát triển xem sao." Trần Trác thở dài: "Tìm một mối tình đích thực sao mà khó thế nhỉ."
"Quen qua mai mối ba mẹ giới thiệu hay qua ứng dụng hẹn hò vốn dĩ đều không đáng tin cậy lắm." Cố Ngộ đập quả trứng bằng một tay.
"Tôi cũng thấy vậy, mẹ tôi giới thiệu cho tôi mấy người kỳ quặc rồi." Trần Trác thở dài: "Nhưng biết làm sao được, tự tìm thì thật sự rất khó có cơ hội gặp được người phù hợp. Công ty chúng tôi toàn đàn ông, có một lễ tân là nữ duy nhất cũng đã kết hôn sinh con rồi." Trần Trác nói rồi nhìn về phía Cố Ngộ: "Công ty cậu lớn như vậy, chắc có nhiều phụ nữ lắm nhỉ?"
Cố Ngộ trả lời qua loa: "Cũng được, nhưng đàn ông vẫn chiếm đa số."
"Có ai xinh đẹp không?" Trần Trác hỏi.
Cố Ngộ vô thức liếc nhìn về phía Thang Ninh.
Hôm nay cách ăn mặc của Thang Ninh có hơi khác so với thường ngày ở công ty. Ở công ty, có vẻ như cô cố tình ăn mặc chín chắn hơn, toàn mặc trang phục công sở chính thức và trưởng thành.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa, tóc xõa xuống, rẽ ngôi giữa che hai bên, còn tô son, trông quyến rũ hơn một chút so với bình thường, nhưng lại có vẻ trong sáng đáng yêu hơn mọi khi.
Cố Ngộ nhanh chóng quay đi, lạnh nhạt nói: "Không để ý ngoại hình của người ta lắm."
"Cậu không nhìn ngoại hình phụ nữ, vậy cậu nhìn cái gì?!" Trần Trác cảm thấy anh hơi giả tạo, muốn vạch trần: "Nhìn chân? Hay là ngực?"
"Có lẽ là… Nghe giọng nói trước." Cố Ngộ trả lời nửa nghiêm túc nửa qua loa.
"Chậc... Giả tạo quá..." Trần Trác tỏ vẻ không hài lòng.
Sau khi chuẩn bị xong, mọi người đều ra bàn ăn bên ngoài cùng nhau gói sủi cảo.
Thực ra điều vui nhất trong đêm giao thừa là cùng bạn bè làm những việc vô nghĩa.
Ý nghĩa của việc đón năm mới là khi bước sang năm mới, phát hiện ra người hoặc những người quan trọng đó vẫn đồng hành cùng mình từ năm cũ sang năm mới.
Vì có nhiều người nên chỉ mất nửa tiếng là gói xong hết sủi cảo.
Cố Ngộ và Trần Trác đi bày đồ ăn, Doãn Sam thì pha rượu.
Nhà Cố Ngộ có một phòng chứa rượu nhỏ, thực ra bình thường anh không uống nhiều rượu, nhưng cứ mỗi dịp lễ tết là sẽ nhận được rượu người ta tặng, rồi càng ngày càng nhiều lên, thêm vào đó Trần Trác và mấy người bạn thường xuyên đến nhà anh ăn cơm, nên cũng tích trữ không ít.
Doãn Sam đi đến tủ rượu, hỏi Cố Lê trước: "Em Lê, em uống gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-46.html.]
"Em uống gì cũng được, em uống ít thôi góp vui thôi."
"Vậy anh pha cho em một ly Bloody Mary, đây là món sở trường của anh đó!" Doãn Sam xoa xoa tay nói: "Em muốn mạnh hay nhẹ?"
Cố Lê vừa định mở miệng nói thì Cố Ngộ lập tức chen vào: "Nhẹ thôi!"
Mặc dù Cố Lê vốn cũng không định uống mạnh, nhưng càng được chiều chuộng thì càng muốn nổi loạn.
Nhân lúc Cố Ngộ đi ra, cô ấy khẽ nói với Doãn Sam: "Mạnh hơn một chút đi ạ! Nếu uống rượu mà không cảm nhận được cồn thì có ý nghĩa gì đâu?"
Cuối cùng Doãn Sam pha một ly rượu vừa phải, không mạnh cũng không nhẹ, sau khi pha xong thì hỏi Thang Ninh: "Em Ninh thì sao?"
"Em nhẹ một chút nhé." Thang Ninh nói: "Em không thích uống rượu mạnh khi ăn cơm."
"Ok!"
Sau khi pha xong cho Cố Lê và Thang Ninh, đến lượt mấy người còn lại.
Cố Ngộ đặc biệt dặn dò: "Hôm nay em gái tôi ở đây, các cậu kiềm chế chút đi, uống ít thôi, với lại đừng có nói lung tung."
Khi Cố Ngộ nói, anh còn cố ý trừng mắt nhìn Trần Trác, cái người thích nói năng lung tung nhất sau khi uống rượu.
Anh ta giật mình, ấm ức nói: "Thôi được, vậy hôm nay uống ít thôi, anh em cũng phải giữ chút hình tượng chứ."
"Nói đến chuyện này tôi mới nhớ có một năm giao thừa cả bốn đứa chúng ta đều say mèm, hôm sau tất cả đều quên sạch." Doãn Sam nói.
"Đúng đúng đúng." Tiền Tư Châu lên tiếng: "Tôi nhớ hôm sau tỉnh dậy cả bốn đứa chúng ta chỉ còn mỗi quần lót, cũng không biết đêm trước đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng chẳng ai dám nhắc lại chuyện đó nữa."
"À đúng rồi đúng rồi!" Trần Trác nhớ ra, vỗ đùi: "Vậy tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Còn có thể là gì nữa? Chắc chắn là Cố Ngộ uống say phát điên thôi." Doãn Sam cố ý nói với Cố Lê: "Em có biết tửu lượng anh trai em kém đến mức nào không?"
"Em không biết, mỗi dịp lễ tết anh ấy đều phụ trách lái xe, nên chẳng bao giờ uống rượu cả."
"Vậy chứng tỏ anh trai em còn biết tự lượng sức." Trần Trác dùng đũa chỉ vào Cố Ngộ: "Tại cậu ta biết cậu ta uống say sẽ phá hỏng hình tượng."
"Sao vậy sao vậy? Anh trai em uống say sẽ thế nào?" Cố Lê đã hoàn toàn bị kích thích tò mò.
Lúc này Cố Ngộ cố ý ho một tiếng, gắp một con tôm cho Trần Trác: "Ăn nhiều vào, nói ít thôi."
"Sao thế? Dám làm mà không dám nhận à?" Trần Trác không mắc mưu: "Anh trai em thuộc loại uống một ly bia là say, mà uống say rồi thì thích cởi quần áo."
"Đệt!" Cố Ngộ vốn luôn cẩn trọng cũng không nhịn được mà bật ra tiếng chửi thề: "Hôm đó là vì máy điều hòa hỏng nên nóng quá thôi! Hơn nữa..."
Nói đến đây, Cố Ngộ liếc nhìn Cố Lê và Thang Ninh, rồi dùng cách nói tương đối ẩn ý để nói ra điều mình đang nghĩ: "Sao tôi nhớ quần áo của tôi không phải do tôi tự cởi mà?"
"Cậu có ý gì hả, cậu nghi ngờ bọn tôi động chân động tay với cậu à?" Trần Trác tức giận chỉ vào khu vực gần bàn trà nói: "Lúc ấy cậu đứng ngay chỗ đó cởi áo len, lộ sáu múi bụng luôn mà."
Doãn Sam cũng gật đầu lia lịa: "Lúc đầu tôi còn tưởng cậu định quyến rũ bọn tôi cơ."
Những gì hai người nói khác hẳn với ký ức trong đầu anh.