ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-01-14 06:55:44
Lượt xem: 61

Lúc ra về, Cố Lê vẫn còn luyến tiếc, cứ ngoái đầu lại tìm bóng dáng của Trần Thạc trong đám đông đen nghịt.

Suốt đường đi chỉ nghe thấy Trần Trác tự hào khoe khoang: "Anh đã nói rồi mà, bạn anh đẹp trai cực kỳ! Có phải rất đẹp trai không?!"

"Đẹp trai thật!" Cố Lê vẫn còn mê mẩn hình ảnh quyến rũ của Trần Thạc.

"Lần sau anh sẽ giới thiệu cho em làm quen!" Trần Trác vỗ vai Cố Lê.

"Được đấy, được đấy!"

Thấy vậy, Cố Ngộ cau mày cố ý đi xen vào giữa hai người, làm bộ bàn bạc: "Lát nữa về kiểu gì đây?"

Vốn dĩ bốn người Cố Ngộ đi chung một xe, giờ có thêm hai cô gái thì chắc chắn phải có người nhường chỗ.

Trần Trác rất hào phóng khoác vai Doãn Sam và Tiền Tư Châu: "Ba đứa bọn tôi đi taxi về, cậu đưa em gái cậu và bạn em ấy về đi."

"Tư Châu đi cùng tôi đi." Cố Ngộ nói: "Tiện đường."

"Không cần đâu, không cần đâu." Tiền Tư Châu lắc đầu: "Cậu đưa hai em ấy về sớm đi."

Cố Ngộ gật đầu: "Vậy tiền xe tối nay tính cho tôi nhé."

"Ầy, nói đến tiền là mất vui rồi!" Trần Trác vẫy tay chào Cố Lê và Thang Ninh: "Tạm biệt, hẹn lần sau gặp lại nhé."

"Tạm biệt các anh." Thang Ninh và Cố Lê cũng vẫy tay chào.

Hai người cùng ngồi vào ghế sau.

Vừa lên xe, cuối cùng Cố Lê cũng không kìm nén được mà hét lên điên cuồng: "Aaaaaa ca sĩ chính đẹp trai quá!!!"

Cố Ngộ cảm thấy tai mình gần như bị điếc.

Cố Lê quay sang nhìn Thang Ninh: "Vợ ơi! Cậu có thấy anh ấy đẹp trai không?"

"Nói thật thì tớ không nhìn rõ lắm." Thang Ninh nói: "Hồi nãy ở đó tớ chóng mặt quá, không nhìn rõ gì cả."

"Hôm nay cậu uống nhiều quá, tớ thấy cậu uống hết cả một ly lớn, cậu có sao không?" Cố Lê lo lắng hỏi.

"Giờ đỡ nhiều rồi, chủ yếu là lúc nãy có mấy anh lạ, phải giữ ý tứ." Thang Ninh vừa nói vừa nấc cụt, cả người mềm nhũn trên ghế: "Giờ chỉ có mỗi cậu thôi,

không cần giả vờ nữa!"

"Đúng vậy!" Cố Lê đóng góp một tư thế ngồi còn khủng khiếp hơn, gần như nằm dài ra: "Giữ hình tượng tiểu thư mệt muốn chết!"

Cố Ngộ liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu.

Có phải hai người quên mất sự tồn tại của anh rồi không?

Hay là, lầm tưởng anh là tài xế taxi?

Suốt dọc đường hai người cứ nói những câu say rượu vô nghĩa, cuối cùng càng nói càng high.

Cố Ngộ đưa Cố Lê về nhà trước, khi đưa cô ấy lên lầu, anh vừa lo lắng vừa trách móc: "Bình thường các em cũng uống thành ra thế này à?"

"Bình thường bọn em uống bia nhiều hơn, không uống mạnh như hôm nay đâu, nhưng anh yên tâm, uống rượu vào là em biết điều lắm!" Cố Lê vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Uống rượu xong vẫn hoàn toàn có năng lực hành vi dân sự, sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của mình."

Cố Ngộ lo lắng hỏi: "Thế còn em... Bạn em, bình thường có say bao giờ chưa?"

"Cậu ấy á? Hình như bình thường cậu ấy chưa uống nhiều như thế bao giờ." Cố Lê gãi đầu nói: "Em không chắc nữa."

Cố Ngộ không yên tâm về Thang Ninh đang bị khóa trong xe, vừa ném Cố Lê về nhà xong là chạy nhanh xuống lầu chui vào xe.

Thang Ninh đang tựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt, lúc đầu Cố Ngộ tưởng cô đã ngủ.

Khi vừa khởi động xe thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ từ phía sau: "Bác tài! Chạy đi! Chạy ra ngoại ô thành phố!"

Cố Ngộ giật mình.

Lúc này người ngồi ở ghế sau hơi không khớp với hình ảnh bình thường của Thang Ninh.

Thấy Cố Ngộ không phản ứng, Thang Ninh tiện thể hát lên: "Hãy hạ hết cửa sổ xuống đi nào."

Vừa nói vừa hạ cửa sổ xuống.

Cố Ngộ lập tức dùng điều khiển ở phía trước để đóng cửa sổ lại, đồng thời khóa chặt: "Trời lạnh lại còn uống rượu, em muốn bị cảm à?"

Thang Ninh ngả người về phía trước, ghé sát vào Cố Ngộ vỗ vỗ: "Bác tài, câu tiếp theo của bài hát là gì?"

"Cái gì cơ?”

"Bài tôi vừa hát đó." Thang Ninh cố gắng nhớ lại: "Đêm nhớ anh, ước gì anh ở bên em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-42.html.]

Cố Ngộ thở dài bất lực: "Em ngồi yên đi, để tôi đưa em về nhà."

"O? Sao bác tài biết nhà tôi ở đâu?" Thang Ninh đột nhiên tỏ ra đề phòng: "Bác tài điều tra tôi à?"

Khóe miệng Cố Ngộ giật giật.

Cô gái này... Sao uống rượu vào lại bắt đầu tưởng tượng ra cảnh phim thế này?

Suốt chặng đường, tai Cố Ngộ luôn văng vẳng những câu nói kỳ quặc từ ghế sau.

Khi thì như báo cáo công việc, khi thì như đối thoại trong phim truyền hình, lúc lại hát vài câu.

Cố Ngộ lo lắng suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng lái xe đến dưới tòa nhà của Thang Ninh.

Anh mở cửa xe phía sau, hỏi: "Em có thể tự đi được không?"

Thang Ninh vẫy tay với anh.

Cố Ngộ khó hiểu nhìn cô.

Thang Ninh ra hiệu cho anh giơ khuỷu tay và duỗi thẳng cổ tay, Cố Ngộ làm theo một cách mơ hồ.

Giây tiếp theo, tay Thang Ninh đặt lên mu bài tay anh, nói rõ ràng từng chữ: "Bãi giá hồi cung!"

Cố Ngộ "Phụt” một tiếng bật cười.

Anh đoán là do gần đây cô đang xem phim cung đình nên mới diễn như vậy.

Có điều anh vẫn phối hợp diễn hết cảnh này với cô.

Thang Ninh như trong phim cổ trang, bước những bước nhỏ chậm rãi và nói với Cố Ngộ bên cạnh: "Tiểu Ngộ tử, hôm nay cảm ơn ngươi đã đưa bản cung về nhà, lát nữa đến... Đến bộ tài vụ lĩnh thưởng..."

Cố Ngộ miễn cưỡng phối hợp: "Vâng..."

Thang Ninh đột nhiên dừng bước, không hài lòng nhìn anh: "Hừm? Công công phải nói gì?"

Cố Ngộ hít một hơi lạnh, liếc nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai nhìn thấy, rồi nói rất khẽ: "Tuân lệnh..."

Sau khi nói xong từ đó, Cố Ngộ cảm thấy có một luồng khí không tả nổi từ lòng bàn chân đi thẳng lên đỉnh đầu.

Cả đời anh chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy.

Sau khi đưa Thang Ninh xuống dưới tòa nhà, cô rút tay lại, nhìn Cố Ngộ: "Bản cung về nghỉ đây, ngươi cũng về đi."

"Vâng..." Cố Ngộ thấy vẻ mặt cô không đúng, lại sửa miệng: "Tuân lệnh..."

"Chúc ngủ ngon nhé." Thang Ninh vẫy tay chào Cố Ngộ, cười rất vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên Cố Ngộ nhìn thấy nụ cười của cô ở khoảng cách gần như vậy.

Cô có hai lúm đồng tiền ở khóe miệng, khi cười đúng thật là trông rất ngọt ngào.

Nhìn bóng dáng Thang Ninh cho đến khi biến mất, Cố Ngộ thở dài.

"Ôi con gái bây giờ..." Cố Ngộ kéo dài giọng như người nhìn thấu hồng trần: "Mới đầu gọi người ta là chồng, giờ lại gọi người ta là công công?"

Cố Ngộ đi đến dưới tòa nhà của Thang Ninh rồi ngước lên nhìn.

Thực ra anh cũng không chắc cô ở phòng nào, đến khi anh thấy đèn một căn hộ ở tầng 5 sáng lên. Lúc đó anh mới yên tâm rời đi.

Khi lên xe, anh nhận được một tin nhắn.

Là từ Trần Trác.

Không phải từ nhóm chat, mà là tin nhắn riêng.

Trần Trác: [Giúp tôi hỏi số liên lạc của bạn em gái cậu đi!]

Cố Ngộ không cần suy nghĩ, trả lời ngay: [Để làm gì?]

Trần Trác: [Làm quen rồi tìm hiểu một chút chứ sao, tiện thể xem có thể phát triển gì không?]

Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy tiếng gõ bàn phím hôm nay nghe khó chịu vô cùng: [Không cho đâu, cậu không thấy mình hơn người ta tận mấy tuổi à, có tự biết mình là ai không hả?]

Trần Trác: [Đệch mẹ, sau này cậu đừng tìm bạn gái nhỏ tuổi nhá, không thì tôi sẽ cắn c.h.ế.t cậu.]

Mint: [Quên rồi à?]

Trần Trác: [?]

Mint: [Tôi thích người phụ nữ có chồng]

Trần Trác: [... Cậu ngầu lắm!]

Loading...