ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-01-14 06:54:55
Lượt xem: 47

Đi theo ba người phía trước đến bàn ghế sofa, khi ngồi xuống ba người kia mới phát hiện bên cạnh Cố Ngộ có hai cô gái.

"Chuyện gì vậy?" Trần Trác kêu lên: “Mới đến quán bar đã tán được hai gái đẹp rồi sao?"

"Khoan đã!" Doãn Sam nói: "Cô này sao trông quen thế? Hình như hơi giống em Lê!"

Trần Trác nhìn kỹ: "Đúng rồi! Thật sự là em Lê!"

Cố Lê nhìn thấy họ liền vẫy tay: "A, chào các anh!"

"Oa, bây giờ em Lê lớn tới vậy rồi sao, còn càng ngày càng xinh đẹp!" Trần Trác so sánh chiều cao: "Còn nhớ lần đầu gặp em hồi anh trai em học đại học, hình như em chỉ cao đến đây thôi."

"Chuyện đó đã gần 10 năm rồi mà!" Cố Lê không hề xa lạ ngồi xuống ghế sofa: "Sau khi anh em tốt nghiệp thì hầu như chúng ta không gặp nữa, đã mấy năm rồi ạ.”

"Cố Ngộ, hôm nay anh dẫn em gái đi cùng mà sao không nói cho bọn tôi biết!" Trần Trác vừa trách móc xong thì nhìn thấy cô gái bên cạnh Cố Ngộ: "O? Cô này là ai vậy?"

"À, đây là bạn em, tên là Thang Ninh." Cố Lê kéo Thang Ninh ngồi xuống bên cạnh mình: "Không phải anh trai em gọi em đến đâu, chỉ là trùng hợp em cũng tới, ban đầu nhân viên phục vụ bảo không còn chỗ, may mà gặp được các anh."

"Tới đây, cùng uống rượu vui vẻ nào, chào em Thang Ninh."

Thang Ninh ngượng ngùng chào ba chàng trai.

Cố Ngộ ngồi xuống bên cạnh Thang Ninh với vẻ mặt bất đắc dĩ, giữ một khoảng cách nhất định.

Anh giới thiệu với Thang Ninh: "Đây là bạn cùng phòng ký túc xá đại học của tôi, đây là Tiền Tư Châu, Trần Trác, Tiểu... Doãn Sam."

"Chào em nha!!" Sau khi ba người đồng loạt chào hỏi, Doãn Sam đưa menu đồ uống qua: "Muốn uống gì không?"

"Cậu muốn uống gì Thang Ninh?" Cố Lê dùng khuỷu tay huých Thang Ninh.

"Uống gì cũng được..." Giọng Thang Ninh bị nhạc nền nuốt mất, Cố Lê không nghe rõ.

Cố Lê hét lớn: "Cậu nói gì?"

"Uống gì cũng được..." Thang Ninh kéo dài giọng nói vào tai Cố Lê.

Sau khi gọi đồ uống cho mình và Thang Ninh xong, Cố Lê vỗ vỗ Cố Ngộ và nói to: "Anh, anh uống gì?"

Cố Ngộ vốn đang cúi đầu xem email, nhìn lướt qua: "Hôm nay anh lái xe, không uống rượu."

Cố Lê tỏ vẻ thất vọng.

Mọi người đều đã gọi đồ uống xong, rượu nhanh chóng được mang lên.

Ca sĩ biểu diễn bắt đầu lúc 10 giờ tối, trước khi bắt đầu mọi người chơi trò chơi, tán gẫu và uống rượu, bầu không khí rất sôi động.

Nghe nói khi thực sự bắt đầu hát, nơi đây sẽ trở thành không khí của một buổi hòa nhạc, mọi người sẽ rất yên lặng và chăm chú lắng nghe.

Thường ngày khi Cố Lê và Thang Ninh đi chơi toàn là uống bia.

Hơn nữa vì hai người sợ nguy hiểm nên chỉ uống một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-40.html.]

Hôm nay vì có Cố Ngộ ở đây, cộng thêm bầu không khí thực sự rất tốt, nên Cố Lê dũng cảm gọi hai ly Long Island Iced Tea.

Cô ấy nghe người ta nói loại rượu này khá mạnh, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội thử.

Trần Trác nói: "Lát nữa ca sĩ chính đầu tiên lên hát là bạn cùng lớp cấp ba của tôi, đẹp trai cực kỳ."

"Thật không thật không?" Cố Lê nói: "Ban đầu bạn em bảo em đến tham gia ban nhạc của anh ấy..."

Cố Lê nói đến đây đột nhiên nhận ra mình lỡ lời.

Trước đó cô ấy đã nói dối Cố Ngộ là đi cùng Thang Ninh tham gia ban nhạc.

Cô ấy liếc nhìn Cố Ngộ, may mà anh không nghe thấy mấy lời cô ấy vừa nói.

Trần Trác uống rượu xong thì nói to hơn: "Đẹp trai cực kỳ! Không thua kém gì anh em đâu."

Kỳ vọng của Cố Lê lập tức giảm xuống: "Vậy thì cũng không đẹp trai lắm."

"Ha ha ha em là người phụ nữ đầu tiên nói Cố Ngộ không đẹp trai đấy." Doãn Sam vỗ đùi, nhìn về phía Thang Ninh: "Thang Ninh, em thấy Cố Ngộ đẹp trai không?"

Bất ngờ bị điểm tên, Thang Ninh không phải ứng kịp, cô rụt cổ lại, do dự hỏi: "Hả?"

"Anh hỏi em! Em! Thấy! Cố Ngộ! Có đẹp trai không!" Doãn Sam cố tình nói to từng chữ một.

Âm lượng này đủ để Cố Ngộ nghe thấy.

Anh đột nhiên dừng động tác lướt màn hình điện thoại.

Trong quán bar ồn ào náo nhiệt, nhưng vào lúc này đột nhiên tất cả âm thanh đều bị bịt kín.

Tất cả sự chú ý của anh đều tập trung vào Thang Ninh, ngoài âm thanh phát ra từ cô ra thì không nghe thấy gì khác.

Lúc này, một hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Cố Ngộ nhìn màn hình, là cuộc gọi bắt buộc phải nghe.

Tất cả bầu không khí vui vẻ bị cuộc gọi này cắt đứt, Cố Ngộ ra hiệu với mọi người, nói phải ra ngoài nghe điện thoại.

Sau khi Cố Ngộ đi, cuối cùng Thang Ninh cũng có thể trả lời không chút e ngại: "Đương nhiên anh trai của Cố Lê rất đẹp.”

Trần Trác có vẻ không phục: "Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng mà là đồ trai tồi!"

Cố Lê lập tức nhảy ra bênh vực: "Anh trai em chỉ được nhiều người thích thôi, anh ấy không có tồi!”

"Thôi bỏ đi!" Trần Trác khoát tay, sau khi uống say, anh ta bắt đầu nói chuyện mất não: "Em có biết không, anh của em thích phụ nữ có chồng đấy!"

Nghe xong, Thang Ninh lập tức bị sặc, ho dữ dội.

"Cái gì??!!" Cố Lê khó tin hét to: "Anh nói dối! Làm sao có thể?"

"Anh gạt em làm gì, là do anh em tự nói đó!" Vẻ mặt Trần Trác rất mặt chân thành: “Nói cho em nghe, thế này không chỉ gọi là trai hư, mà còn là đồi bại đạo đức nữa đấy!"

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!" Dứt lời Cố Lê quay sang nhìn Thang Ninh: "Cậu thấy sao? Anh trai tớ có tồi giống như họ nói không?”

Thang Ninh cắn cắn ống hút, vẻ mặt kiểu "Tớ biết nhưng mà tớ không nói thẳng ra được”. Cô nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng bối rối, cũng không biết có phải say rượu hay không, nhưng miệng cô bắt đầu không kiểm soát được mà nói lung tung: "Với điều kiện của anh cậu... Không làm trai tồi... Thật sự hơi đáng tiếc…”

Loading...