ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-01-14 06:54:53
Lượt xem: 47

Nhiều lắm cũng chỉ cần xã giao một chút, ngoại trừ những tình huống đặc biệt liên quan đến Cố Lê, đáng lẽ không có nhiều giao tiếp, cũng chỉ cần nói vài câu xã giao.

Nhưng bây giờ, thân phận của đối phương lại biến thành "Cấp trên" của cô?

Nên bây giờ việc trả lời tin nhắn trở nên khá khó xử.

Nhưng Thang Ninh vẫn trả lời, dù sao cũng không biết ý đối phương là gì.

Có thể chỉ là thăm dò xem cô có online không, nếu online thì việc thảo luận sửa đổi sau đó sẽ dễ dàng hơn.

Quả Chanh: [Nếu có vấn đề gì cần sửa thì cứ tìm em bất cứ lúc nào, em online suốt.]

Thực ra ban đầu Cố Ngộ không định dùng WeChat này để nói chuyện công việc.

Chỉ là anh không biết mở đầu như thế nào.

Có lẽ chỉ có công việc mới là sợi dây liên kết phù hợp.

Nhưng đối phương đã trả lời, vậy thì có thể nói tiếp được rồi: [Tối thứ sáu em định làm gì?]

Thang Ninh đọc tin nhắn, cảm thấy hơi mơ hồ, tưởng đối phương đang dò hỏi: [Em phải viết vài bản hợp đồng cho công ty luật, nhưng vẫn có thời gian sửa tài liệu của anh.]

Cố Ngộ đã hiểu ra.

Có lẽ cô tưởng anh muốn nhờ sửa tài liệu nhưng không tiện nói thẳng, nên phải vòng vo dò hỏi.

Nhưng Cố Ngộ chỉ đơn thuần muốn trò chuyện với cô mà thôi, anh trả lời: [Công ty chúng tôi chú trọng nhân văn, cuối tuần không bóc lột nhân viên]

Câu nói này của Cố Ngộ khiến Thang Ninh không biết trả lời thế nào.

Khi muốn kết thúc cuộc trò chuyện kiểu này, hầu như cô đều dùng cùng một chiêu.

Quả Chanh: [Vâng, em đi tắm đây, lát nữa nói chuyện tiếp.]

Cố Ngộ nhìn tin nhắn của cô, lập tức ngẩn người.

"Tắm ư?" Cố Ngộ nhìn chằm chằm vào màn hình rồi bật cười, liếc nhìn ga tàu điện ngầm: "Em chạy đến ga tàu để tắm à?"

Cố Ngộ không muốn vạch trần cô, nên thầm nghĩ cách trả lời.

Đột nhiên góc trái trên màn hình hiển thị một thông báo tin nhắn mới.

Là có người tag anh trong nhóm [503].

@Trần Trác: [@Cố Ngộ @Tiểu Tam @Tiền Tư Châu: Tôi có một người bạn cấp 3 sẽ khai trương quán bar vào đêm giáng sinh, toàn bộ giảm 50%, anh em chúng ta đi chứ?]

@Tiểu Tam: Đi!

@Tiền Tư Châu: Đi!

@Trần Trác: @Cố Ngộ thì sao?

@Tiểu Tam: Có khi nào cậu ta lại đang tắm không.

@Trần Trác: Đệt, cái người này suốt ngày tắm.

@Cố Ngộ: Không có tắm.

@Trần Trác: Haha xuất hiện rồi! Cậu không tắm thật à?

@Tiền Tư Châu: Do cậu ta không muốn đếm xỉa đến bọn mình nên lúc nào cũng bảo đang đi tắm đó.

Cố Ngộ định trả lời "Tôi đâu có", nhưng đột nhiên nhận ra, có vẻ như đúng là như vậy.

Đôi khi họ đang nói về một chủ đề nào đó, nếu Cố Ngộ không hứng thú, anh sẽ nói mình đi tắm, tăng ca hoặc đi ngủ.

Thực ra cũng chỉ là chiến thuật rút lui khỏi cuộc trò chuyện mà thôi.

Lúc này anh mới đột nhiên nhận ra, Thang Ninh cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa.

@Cố Ngộ: Tôi đi.

@Trần Trác: Nói cho các cậu biết, người bạn đó của tôi đẹp trai dữ lắm, hồi cấp 3 đã rất nổi tiếng rồi, hầu như tất cả các gái đẹp trong trường đều đã từng theo đuổi cậu ta, mức độ được yêu thích có thể sánh ngang với Cố Ngộ.

@Tiểu Tam: Ồ, vậy tôi phải xem thử, rốt cuộc ai mới là vua trong số những kẻ đào hoa!

@Trần Trác: Phong cách của cậu ta và Cố Ngộ hơi khác nhau, người bạn cấp 3 của tôi là một tên tồi thực sự, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo nữa, hầu như là chưa quen ai quá một tháng.

@Tiểu Tam: Vậy đúng là mạnh hơn Cố Ngộ của chúng ta một chút rồi, ít nhất người ta chỉ đổi "Bạn gái" vào dịp lễ tết.

@Trần Trác: Người ta là hẹn hò thật, đổi thật và s.ú.n.g đạn thật đó trời!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-39.html.]

@Tiền Tư Châu: Nói cái gì đấy? Miễn là Cố Ngộ của chúng ta muốn, một tuần đổi một người cũng được.

@Trần Trác: @Cố Ngộ cái người phụ nữ có chồng của cậu thế nào rồi?

Cố Ngộ suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ trả lời.

@Cố Ngộ: Em ấy đi tắm rồi.

@Trần Trác: Hahahahaha

@Tiểu Tam: Hahahahaha

@Tiền Tư Châu: Hahahahaha

@Cố Ngộ: Không nói nữa, tôi cũng đi tắm đây.

Cố Ngộ tắt điện thoại, đột nhiên cảm thấy không còn đói nữa.

Anh lái xe thẳng về nhà.

Mặc dù sau phẫu thuật vết thương của Cố Lê đã hồi phục gần như bình thường, nhưng đánh trống quá mạnh vẫn có nguy cơ làm vết thương bị nứt ra, nên cô ấy quyết định nghỉ ngơi thêm một thời gian.

Tối thứ bảy trước Giáng sinh, có lễ khai trương một quán bar mới.

Bạn của Cố Lê giới thiệu cô ấy đến, nói ngày khai trương toàn bộ mọi thứ sẽ được giảm một nửa.

Ban nhạc mà cô ấy đã hứa tham gia trước đây cũng sẽ đến, mặc dù không thể tham gia biểu diễn, nhưng Cố Lê vẫn muốn đến xem.

Cố Lê hẹn Thang Ninh đến đó uống một ly.

Quán bar nằm ở tầng 3 của một trung tâm mua sắm mở, tên gọi là Sober, dịch ra có nghĩa là "Tỉnh táo".

Cảm giác cái tên này có hơi giấu đầu lòi đuôi.

Để tạo không khí thì những quán bar yên tĩnh kiểu này không dùng đèn chiếu sáng thông thường.

Mà dùng nến.

Khi hai người đến quán bar, thấy bên trong tối om, vừa định vào thì bị nhân viên chặn lại: "Xin lỗi, hôm nay đã đầy khách rồi ạ."

"Cái gì?" Cố Lê kêu lên: "Bạn tôi giới thiệu tôi đến đây, tôi còn quen ban nhạc biểu diễn ngày hôm nay nữa!"

"Thật sự xin lỗi, bên trong thực sự không còn chỗ nữa."

Cố Lê ngóng cổ nhìn vào trong: "Quầy bar thì sao? Thực sự không có thì hai chúng tôi đứng cũng được."

"Xin lỗi, đều đã đầy rồi." Nhân viên phục vụ ngượng ngùng xin lỗi.

"Chờ chút, để tôi gọi điện cho bạn tôi." Cố Lê bấm gọi rồi đưa điện thoại lên tai, nhưng đối phương không nghe máy.

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện bóng dáng của vài người đàn ông cao lớn.

"Xin chào, chúng tôi có đặt chỗ." Trần Trác lấy thông tin đặt chỗ trên điện thoại ra: "Đặt một bàn ghế sofa."

"Được, mời đi theo tôi." Nhân viên phục vụ giơ tay làm động tác mời.

Trần Trác, Doãn Sam và Tiền Tư Châu lần lượt đi vào.

Cố Ngộ đang gọi điện thoại, bước chân chậm lại một chút.

"Anh có tiến triển gì thì báo cáo cho tôi ngay."

Có lẽ vì giọng nói này quá quen thuộc.

Thang Ninh và Cố Lê nghe thấy thì lập tức quay đầu nhìn anh.

"Anh!" Cố Lê kích động nắm lấy cánh tay Cố Ngộ.

Cố Ngộ nói nhỏ vài câu gì đó với người bên kia điện thoại rồi cúp máy.

Đầu tiên anh nhìn Cố Lê một cái, sau đó mắt lướt qua người Thang Ninh bên cạnh.

Dưới bóng đêm mờ ảo, đôi mắt sâu của anh mang theo vài phần từ tốn ung dung: "Sao các em lại ở đây?"

"Anh có đặt chỗ à?" Cố Lê kéo tay áo anh: "Dẫn bọn em vào chung đi."

Cố Ngộ chưa kịp phản đối thì Cố Lê đã khoác tay anh và Thang Ninh mỗi người một bên, rồi nói với nhân viên lễ tân: "Chúng tôi đi cùng nhau."

Nói xong liền đi vào trong.

Loading...