ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-01-14 06:52:13
Lượt xem: 24

Nhưng cô quả thật đã từng nghe mấy đồng nghiệp ở vị trí bên cạnh nói chuyện, rằng không phải muốn xuống tầng 3 là có thể xuống được.

Điều Thang Ninh sợ nhất là bị người ta bàn tán sau lưng.

Đặc biệt cô còn là người được biệt phái đến, cô muốn trải qua mấy tháng này một cách bình yên, tốt nhất là như người vô hình mà sống qua ngày.

Nghĩ đến đây, Thang Ninh không do dự quyết định đi mua cà phê cùng Cố Ngộ.

Đến Starbucks dưới tòa nhà, Cố Ngộ hỏi: "Em muốn uống gì?"

"Em á? Em không uống cà phê." Thang Ninh lắc đầu.

Vẻ mặt Cố Ngộ khó hiểu: "Phiền em viết tài liệu, ít nhất cũng phải mời em một cốc cà phê chứ?"

"Em không uống cà phê được, uống vào sẽ mất ngủ." Thang Ninh thành thật nói.

"Thật sao?" Cố Ngộ nâng giọng: "Hầu hết người có cường độ làm việc như chúng ta không có cà phê thì không chịu nổi, nghiên cứu khoa học còn cho rằng uống cà phê hàng ngày tốt cho tim."

Khi Cố Ngộ đang quẹt thẻ thanh toán, anh đột nhiên nhận ra, với anh thì mua một cốc cà phê gần 40 tệ mỗi ngày thực sự không đáng là gì.

Nhưng đối với Thang Ninh, đó quả thật là một khoản chi không nhỏ, nên anh đổi giọng: "Có điều phòng trà công ty có cà phê hòa tan, bình thường tôi cũng lười xuống đây mua."

Thang Ninh uống cà phê là sẽ mất ngủ là sự thật.

Nhưng yếu tố lớn hơn là cô cân nhắc đến giá cả của nó.

Nếu cô bị đồng nghiệp thấy uống cà phê, thì sau này sẽ luôn có những buổi "Rủ nhau đi uống cà phê" mà cô không thể thoát được.

Thà ngay từ đầu nói mình không uống, thì sẽ không có những rắc rối như vậy.

Vì là buổi chiều, lúc này trong quán cà phê không có nhiều người.

Cố Ngộ cầm một cốc cà phê đá Americano, hai người đi về phía thang máy, gặp một vài nhân viên nữ.

Ai cũng nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò.

Và thỉnh thoảng còn thấy có người xì xầm với nhau về họ.

Cảm giác đột nhiên trở thành trung tâm của thế giới khiến Thang Ninh cảm thấy rất không an toàn.

Cô không biết "Tác phong" của Cố Ngộ trong công ty như thế nào.

Ít nhất là chưa bao giờ nghe đồng nghiệp và Lăng Lệ nói gì.

Nhưng trong lòng cô nghĩ, một người như Cố Ngộ, trẻ tuổi đã lên chức cao, lại còn đẹp trai như vậy.

Thì rất khó để không trở thành tâm điểm của dư luận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-37.html.]

Nếu bình thường anh đều bất cẩn như trong thang máy lần trước, thì rất có thể chuyện ngoại tình của anh đã bị mọi người biết hết rồi.

Có khi nào vừa rồi họ đang bàn tán xem mình có phải là người thứ ba không?!

Đến cửa thang máy, Cố Ngộ thấy cô đang trầm ngâm thì hơi nghiêng người, cong mắt nhìn cô: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Hả?" Thang Ninh giật mình: "Không, không nghĩ gì cả, chỉ là vừa rồi đi ngang qua vài người, sau khi thấy chúng ta thì họ bắt đầu xì xầm với nhau, em sợ họ...

Đồn đại lung tung."

Thang Ninh có một cái tật, cứ căng thẳng là không nhịn được nói thật.

Những suy nghĩ trong đầu không qua bất kỳ bộ lọc nào mà tuôn ra hết.

Miệng nhanh hơn não.

Lời nói ra rồi như bát nước đổ đi.

Hối hận cũng không kịp nữa.

"Đồn đãi lung tung?" Cố Ngộ nheo mắt, khó hiểu nhìn cô.

Đúng lúc đó thang máy đến.

Hai người bước vào thang máy, một không gian tương đối kín và hẹp.

Cố Ngộ nhớ lại chuyện Thang Ninh đã nói với Cố Lê trước đây, thực ra anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện đó.

Đúng lúc hôm nay có thể nhân cơ hội này hỏi cho rõ.

Cố Ngộ không bấm tầng, mà tiến tới gần Thang Ninh, hơi nghiêng người rút ngắn khoảng cách giữa hai người: "Có phải em… Đã nghe những lời đồn gì về tôi không?"

Khoảng cách bất ngờ bị thu hẹp khiến Thang Ninh vô thức lùi lại: "Lời đồn? Lời đồn gì ạ?"

"Ví dụ như..." Cố Ngộ hít một hơi: "Một số mối quan hệ nam nữ đặc biệt chẳng hạn?"

"Em thề với trời, em chưa từng nói với bất kỳ ai trong công ty về chuyện của anh!" Thang Ninh lập tức làm động tác thề thốt.

Giây tiếp theo, cô đã hối hận.

Bán mình cũng không đến mức tự dâng lên như vậy.

Đã đến lúc hiến cái miệng và bộ não này cho nhà hàng lẩu được rồi đó.

Thực ra vừa rồi Cố Ngộ chỉ tò mò hỏi thử thôi.

Thấy phản ứng của Thang Ninh, Cố Ngộ quyết định tấn công, bước thêm một bước về phía trước, kéo khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở có thể hòa vào nhau.

Anh nghiêng đầu, vừa thờ ơ vừa có chút kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Chuyện... Gì của tôi?”

Loading...