ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-01-13 20:53:10
Lượt xem: 56
Cố Lê vừa mổ xong nên không thể tắm, nhưng cô ấy lại thích sạch sẽ, nên bảo Cố Ngộ đưa cho cô ấy khăn nóng đã vắt khô để tự lau người.
"Anh quay sang chỗ khác đi!" Cố Lê chỉ vào Cố Ngộ nói: "Phi lễ chớ nhìn.”
Cố Ngộ đưa khăn xong thì nhếch mép quay lưng lại, khó chịu đáp: "Ai thèm nhìn."
"À phải rồi, anh đã chuyển tiền cho Thang Ninh chưa?" Cố Lê vừa lau cổ vừa hỏi: "Đừng quên cả tiền taxi nữa."
"Yên tâm, chuyển rồi." Cố Ngộ lấy điện thoại ra nhìn, nhíu mày: "Nhưng em ấy không nhận."
"Anh chuyển cho cậu ấy bao nhiêu?"
"Một vạn." Cố Ngộ cất điện thoại, giọng nhẹ nhàng đáp.
Cố Lê ngừng động tác tay: "Vậy viện phí của em là bao nhiêu?"
"Hình như cộng lại là hơn tám nghìn." Cố Ngộ nhún vai: "Anh không hỏi rõ lắm."
"Anh có phải là đồ ngốc không!" Cố Lê tức giận ném cả cái khăn về phía anh.
May mà Cố Ngộ nhanh tay lẹ mắt bắt được.
Mặt anh vẫn còn ngơ ngác: "Sao thế?"
"Sao anh lại chuyển thừa tiền cho người ta, sao người ta có thể nhận được? Tính là gì? Tiền công? Hay là tiền cảm ơn?"
Cố Ngộ không hiểu mô tê gì, gãi gãi trán: "Có vấn đề gì sao? Anh thường làm tròn số lên như vậy mà."
"Thiệt tình*, anh làm em tức c.h.ế.t mất." Cố Lê tức đến nỗi chửi bằng tiếng Hàn hay nói trong phim Hàn Quốc: "Anh có chút EQ nào không hả, anh cho nhiều quá thì người ta không nhận là đúng rồi, hiểu không!"
*Gốc là 阿一西, tương đương với 아이씨 trong tiếng hàn.
"Có nhiều đâu..." Nghe cô ấy mắng, Cố Ngộ thấy hơi ấm ức: "Em đừng kích động, cẩn thận vết thương bị nứt ra."
"Hết nói nổi với người EQ thấp như anh." Cố Lê không khách sáo trợn mắt, sau đó hít một hơi cố bình tĩnh lại: "Tóm lại là em mặc kệ, anh phải có trách nhiệm giúp em trả tiền viện phí cho bằng được, nếu không em sẽ nói với ba mẹ là anh hại em phải nhập viện!"
"Sao em không nói lý lẽ gì hết vậy.” Cố Ngộ dừng lại hỏi: "Đã nói với ba mẹ chưa?"
"Chưa nói, họ đang đi du lịch, sợ họ lo lắng, dù sao cũng chỉ là phẫu thuật nhỏ, với lại cũng suôn sẻ, đợi họ về rồi nói sau vậy." Cố Lê ngước lên liếc Cố Ngộ một cái: "Anh, anh cũng về đi, em ở bệnh viện một mình không sao đâu, rất an toàn mà.”
Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy Cố Lê đã trưởng thành hơn rồi.
Trước đây, cô ấy thường mè nheo với ba mẹ về những chuyện nhỏ nhặt.
Giờ đây, cô ấy thậm chí có thể tự chịu đựng việc phẫu thuật và nằm viện một mình.
Cố Ngộ kéo ghế ngồi bên giường bệnh: "Anh đợi em ngủ rồi sẽ đi, bây giờ em cử động gì cũng không tiện."
Cố Lê giả vờ ngáp một cái, phất tay với Cố Ngộ: "Em buồn ngủ rồi, chuẩn bị ngủ đây, chúc ngủ ngon."
Cố Ngộ biết Cố Lê sợ làm mất thời gian của anh.
Nhưng Cố Ngộ vẫn đợi cho đến khi Cố Lê ngủ say mới về nhà.
Chiều hôm sau, Cố Tránh và Tống Mạn Tư trở về, khi biết tin Cố Lê vừa mới phẫu thuật xong thì liền vội vàng đến bệnh viện thay ca cho Cố Ngộ.
Thực ra tình trạng của Cố Lê chỉ cần nằm viện ba ngày, đến thứ ba là cô ấy đã về nhà.
Cho đến thứ tư, Thang Ninh vẫn chưa gửi hóa đơn cho Cố Ngộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-34.html.]
Chuyển khoản đã quá 24 giờ nên bị hoàn lại.
Anh vốn định đợi tan làm sẽ đến chỗ văn phòng của Thang Ninh để tìm cô, có điều không biết có phải là trùng hợp không, khi đang ăn ở căn tin thì anh nhìn thấy cô.
Thang Ninh ngồi một mình ở một góc khá khuất, vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Cố Ngộ gọi một tô mì sườn lớn, rồi bưng đến ngồi xuống đối diện cô.
Chuyện ghép bàn ở căn tin không hiếm thấy, Thang Ninh không để tâm, thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại.
Cố Ngộ ngồi đó một phút mà cô vẫn không nhận ra, anh đành phải cố tình ho khan.
Thang Ninh nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Cố Ngộ, lưng cô lập tức thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh.
Cố Ngộ nhẹ nhàng nói: “Gặp tôi mà căng thẳng vậy sao?"
Cổ họng cô nghẹn lại, nuốt nước bọt rồi nói: "Cố Lê thế nào rồi ạ?"
"Em ấy đã xuất viện rồi, em yên tâm, không có vấn đề gì đâu." Cố Ngộ thuận miệng nói: "À mà sao em không nhận tiền chuyển khoản?"
"Không có nhiều như vậy đâu ạ."
Đúng như Cố Lê đoán, Thang Ninh không nhận vì số tiền quá nhiều.
"Vì em chưa nói cho tôi biết cụ thể là bao nhiêu tiền.” Cố Ngộ liếc nhìn Thang Ninh: "Nên tôi chỉ có thể đoán mò thôi."
"Hình như là hơn năm nghìn." Thang Ninh nói: "Cụ thể em cũng không nhớ rõ nữa."
"Lúc đó em quẹt thẻ đúng không?" Cố Ngộ tự tin nói: "Chắc em không mang theo nhiều tiền mặt như vậy đâu, xem lại lịch sử giao dịch là được rồi mà."
Thang Ninh đành phải giả vờ tỏ vẻ "Sao em không nghĩ ra nhỉ", mở lịch sử chuyển khoản trên WeChat, chụp màn hình gửi cho Cố Ngộ.
Cố Ngộ cầm điện thoại lên chuyển khoản cho Thang Ninh đúng số tiền theo ảnh chụp màn hình, không thiếu một xu, rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại của Thang Ninh.
Có vẻ như đang ra hiệu cho cô nhấn nút nhận tiền.
Sau khi Thang Ninh nhận tiền thành công, Cố Ngộ lại hỏi: "Còn tiền đi taxi thì sao?”
"Không cần tiền taxi đâu ạ!" Thang Ninh lắc đầu: "Thật sự không có bao nhiêu hết."
"Không cần tiền taxi sao?" Cố Ngộ nhướng mày, như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Nửa khuôn mặt anh chìm trong ánh sáng, mái tóc nhuốm một chút hào quang, biến màu đen thành nâu sẫm.
Vì đôi mắt đào hoa của anh quá đẹp, cách nhìn người như thế này, ít nhiều có chút quyến rũ.
Không hiểu sao Thang Ninh đột nhiên cảm thấy hơi bối rối: "Không cần đâu, không cần tính toán chi li thế."
"Ồ, vậy sao?" Cố Ngộ cố tình tỏ ra tiếc nuối: "Vậy tiền taxi lần trước tôi đưa sách cho em, cũng không thể đòi em hoàn lại được rồi nhỉ?"
"O, bao nhiêu tiền vậy ạ, để em chuyển cho anh!" Thang Ninh lập tức cầm điện thoại lên.
"Quên mất rồi..." Cố Ngộ hờ hững nói: "Làm sao đây?"
"Vậy em chuyển cho anh một trăm tệ nhé, có đủ không?" Nói xong, Thang Ninh liền chuyển cho Cố Ngộ một trăm tệ.
Màn hình điện thoại của Cố Ngộ hiển thị một tin nhắn mới, nhưng anh không thèm nhìn, hỏi như đang chất vấn: "Sao bây giờ lại tính toán rõ ràng với tôi thế?"
Lúc này Thang Ninh mới nhận ra mình đã mắc bẫy của anh, cô ngượng ngùng nhưng vẫn lễ phép bảo: "Vì, dù sao cũng làm phiền anh..."