ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-01-13 20:53:09
Lượt xem: 53

Thang Ninh nhớ ra lúc trước Cố Lê đã lấy cô làm cớ để đi hát ở quán bar, đương nhiên cô không thể để lộ: "À, ừm, em vẫn luôn... Luôn muốn... Hát."

Cố Ngộ thấy cô cứ lắp bắp, trông có vẻ rất căng thẳng, nhân lúc dừng đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn cô: "Sao thấy tôi là em căng thẳng dữ vậy?"

Thang Ninh vô thức nắm chặt cái túi trong tay, cơ thể hơi dịch sang phía ngược lại với Cố Ngộ một cách không thể nhận ra: "Không có, chỉ là em ít nói chuyện với người lạ thôi."

"Ồ..." Cố Ngộ kéo dài giọng: "Tôi còn tưởng..."

Nói đến đây, đèn đỏ bỗng chuyển xanh, Cố Ngộ nuốt nửa câu sau vào trong.

Anh vốn định hỏi "Tôi còn tưởng các em lén nói xấu tôi”.

May mà đèn xanh xuất hiện kịp thời.

Nếu không suýt nữa đã để lộ chuyện anh nhận ra cô từ trước rồi.

Cố Ngộ giả vờ hắng giọng nói: "Nhưng không ngờ, trước đây chúng ta đã gặp nhau ở công ty, thực ra Cố Lê có nói với tôi là em đến công ty chúng ta làm việc, nhưng tôi không ngờ lại là em."

Lời anh nói Thang Ninh hoàn toàn không nghi ngờ, dù biết nếu anh thực sự muốn, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết cô là ai.

Thang Ninh thuận miệng nói: "Trước đây cũng không nghĩ... Là anh..."

"Cố Lê chưa từng giới thiệu về tôi với em sao?" Cố Ngộ không tin lắm: "Hay là em thấy tôi không giống như em ấy miêu tả?"

"Không không, không có không có!" Thang Ninh liên tục phủ nhận.

"Là em ấy chưa từng nhắc đến tôi, hay là cảm giác khác với miêu tả?" Cố Ngộ truy hỏi, đồng thời chặn đường lui của cô: "Tôi nghĩ chắc chắn Cố Lê sẽ nhắc đến tôi.”

Lúc này Thang Ninh bị dồn ép đến mức không biết trả lời thế nào.

Thừa nhận cũng khó, không thừa nhận cũng khó.

Khó ở chỗ, chuyện này không thể nói thật được.

Đúng là Cố Lê có nhắc đến Cố Ngộ với Thang Ninh, và ngược lại Thang Ninh cũng có nhắc đến Cố Ngộ với Cố Lê thật.

Đồng thời còn có nhắc đến bí mật không thể nói ra của anh nữa.

Thang Ninh cảm thấy bây giờ mình giống như kiến bò trên chảo nóng, một mặt lo lắng Cố Lê biết gã đàn ông tồi mà cô từng nhắc đến chính là anh trai cô ấy.

Mặt khác lại lo Cố Ngộ đang thử cô.

Bởi vì khi bị người quen biết được bí mật kiểu này, chắc chắn sẽ rất muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.

Thang Ninh cố gắng nhớ lại lần đầu gặp Cố Ngộ trong thang máy khi anh đang gọi điện thoại, xem thử lúc đó đối phương có cơ hội nào để nhìn thấy mặt cô không.

Thang Ninh trong cái khó ló cái khôn, cuối cùng trả lời: "Cố Lê nói anh luôn mặc đồ màu trắng, nên lúc đó thấy anh mặc đồ đen nên em không nghĩ là anh..."

Cố Ngộ thấy rất hợp lý, gật đầu: "Nhưng đúng là vì một số tình huống đặc biệt nên tháng trước tôi luôn mặc đồ đen."

Thang Ninh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình vừa thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-33.html.]

Nhưng Cố Ngộ vẫn rất để tâm đến thông tin "Người đàn ông duy nhất đẹp trai nhưng tồi" mà anh nghe được từ Cố Lê trước đây.

Rốt cuộc là thấy anh không đẹp trai, hay là nghe được tin đồn sai sự thật.

Cố Ngộ thăm dò hỏi: "À mà đôi khi công ty chúng ta có nhiều tin đồn và chuyện bịa đặt kỳ quặc, chín mươi phần trăm đều là giả."

"À vâng, bình thường em không hay tán gẫu với đồng nghiệp lắm, bọn họ có nói em cũng không biết." Thang Ninh đáp.

"Vậy thì tốt..." Cố Ngộ gật đầu.

Khi xe chạy vào khu chung cư của Thang Ninh, Cố Ngộ quan sát: "Hình như nhà em đi làm không thuận tiện lắm nhỉ?"

"Cũng ổn, sẽ đổi một chuyến tàu điện ngầm."

"Hay là sau này tôi tan làm rồi tiện đường đưa em về nhà luôn nhé." Cố Ngộ vừa nói vừa nghĩ qua lộ trình từ công ty đến nhà cô, thực ra đi tàu điện ngầm không tiện lắm, lái xe thẳng thì không xa.

"Không cần không cần, thời gian tan làm của em mỗi ngày đều không cố định, không cần phiền anh đâu." Thang Ninh lập tức từ chối.

"Em không cần khách sáo với tôi như vậy, em là bạn thân nhất của Cố Lê, trước đây em cũng từng chăm sóc tôi, tôi coi em như em gái mà chăm sóc ấy mà." Cố

Ngộ nói: "Lúc trước vì tưởng chưa gặp nhau ở công ty, giờ đã quen biết rồi, bình thường cũng sẽ có tiếp xúc qua công việc, nên em đừng khách sáo nữa."

"Không cần đâu, thật sự không cần phiền anh đâu." Thang Ninh lập tức chỉ về phía trước: "Nhà em ở phía trước, cho em xuống ở đây là được rồi."

Thấy cô có vẻ gấp gáp như muốn nhảy xuống xe ngay lập tức, Cố Ngộ thật sự nghi ngờ không biết mình có trông giống kẻ xấu không.

Sau khi xe dừng lại, Thang Ninh lập tức mở dây an toàn nhảy xuống xe, vội vàng vẫy tay: "Tạm biệt anh, cảm ơn anh đã đưa em về nhà."

Cố Ngộ cũng khẽ vẫy tay, nhìn cô quay người chạy vội về nhà.

Khi Cố Ngộ trở lại phòng bệnh, Cố Lê đang mải mê chơi game.

Cô ấy vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại, vừa chạm nhanh vào góc phải dưới màn hình: "Đã đưa bạn em về nhà an toàn chưa?"

"Về rồi, em yên tâm." Cố Ngộ tiện tay cầm một quả cam lên bóc: "Em nghỉ ngơi sớm đi, đừng chơi game nữa."

"Em không sao đâu, nằm hoài chán lắm." Vừa lúc trò chơi kết thúc, Cố Lê chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức chuyển điện thoại sang màn hình dọc rồi nói: "À đúng rồi, hôm nay Thang Ninh đã ứng tiền viện phí và phí phẫu thuật, em phải chuyển tiền lại cho cậu ấy."

Cố Lê nhắn tin hỏi Thang Ninh chi phí điều trị và tiền taxi là bao nhiêu, cô ấy sẽ chuyển khoản lại.

Thang Ninh nhận được tin nhắn nhưng không trả lời.

Thực ra trong lòng cô vẫn cảm thấy việc hôm nay Cố Lê bỗng bị đau ruột thừa ít nhiều gì cũng có liên quan đến mình.

Nếu vậy, việc cô trả tiền viện phí và chi phí điều trị cũng là điều đương nhiên.

Tuy chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ không ảnh hướng đến tính mạng, nhưng dù sao cũng đã rạch một đường trên người làm tổn thương khí huyết, cô vẫn cảm thấy áy náy trong lòng.

Thấy Thang Ninh mãi không chịu nói chi phí điều trị, Cố Lê có phần sốt ruột: "Sao cậu ấy không nói chi phí điều trị vậy, không lẽ cậu ấy định tự bỏ tiền hả?"

Cố Ngộ nhét quả cam đã bóc xong vào tay em gái rồi đứng dậy: "Anh ra hỏi y tá xem."

Cố Ngộ đến quầy hỏi thăm về hóa đơn, do được sắp xếp phòng VIP riêng nên viện phí không rẻ, tổng cộng tính ra khoảng mấy nghìn, chưa đến một vạn.

Cố Ngộ trực tiếp chuyển khoản WeChat một vạn cho Thang Ninh.

Loading...