ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-01-13 20:53:07
Lượt xem: 48
Khi Thang Ninh đang sững sờ, cô nghe thấy giọng nói của Cố Lê phía sau: "Anh, anh đến rồi à."
Cố Ngộ chào Thang Ninh bằng ánh mắt rồi đi lướt qua cô đến bên Cố Lê, giả vờ thản nhiên trêu chọc để che giấu sự lo lắng trong lòng: "Nghe cách nói chuyện của em, chắc không sao rồi nhỉ?"
"Cũng được, chỉ là mất ruột thừa thôi, từ nay sẽ không còn nguyên vẹn nữa." Cố Lê đùa: "Liệu có gả đi được không ta?"
"Cho em mười cái ruột thừa cũng chẳng gả được..." Thấy em gái có vẻ không sao, Cố Ngộ mới thở phào nhẹ nhõm.
Thang Ninh nghe cách nói chuyện của hai người, có hơi bất ngờ.
Tuy ở công ty không gặp anh mấy lần, nhưng cô cảm thấy anh khá ít nói và lạnh lùng.
"Anh, giới thiệu với anh, đây là vợ của em, cũng là bạn thân nhất của em, Thang Ninh." Cố Lê vẫy tay gọi Thang Ninh lại.
Sau khi Thang Ninh đi tới, Cố Lê lại chỉ vào Cố Ngộ: "Đây là anh trai tớ."
"Anh trai Cố Lê... Chào anh..." Thang Ninh chào hỏi ngoan ngoãn lịch sự, như thể gặp người lớn vậy.
"Hai người chưa từng gặp nhau ở công ty thật sao?" Cố Lê nhìn Thang Ninh rồi lại nhìn Cố Ngộ.
"Bọn anh..." Cố Ngộ vừa nói được hai từ thì bị Thang Ninh cướp lời.
"Công ty rất lớn, bình thường không dễ gặp nhau."
Thang Ninh chợt nhớ ra trước đây cô từng than phiền với Cố Lê về việc gặp một người đàn ông khá đẹp trai nhưng lại bắt cá hai tay, không ngờ người đó lại là anh trai ruột của Cố Lê!
Cô nhất định không thể để Cố Lê có cơ hội hỏi sâu thêm.
Nếu không, hỏi tiếp sẽ bị lộ, lật xe mất.
"Ồ, dù sao sau này hai người cũng sẽ gặp nhau ở công ty, kiểu gì cũng quen biết nhau.” Cố Lê nói: "Anh à, bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh mau đưa vợ em về nhà đi.”
"Không sao đâu, tớ tự về được." Thang Ninh nhìn về phía Cố Ngộ nói: "Anh chăm sóc Cố Lê đi."
"Ầy, tớ không sao, tớ còn chơi vài ván Vương Giả Vinh Diệu được mà, cậu mau về nhà đi!" Cố Lê vội vàng muốn đuổi hai người đi.
Thang Ninh mím môi, bất đắc dĩ liếc nhìn Cố Ngộ.
Cố Ngộ hất cằm về phía cửa: "Tôi thấy em ấy là đang thèm chơi game, nên muốn đuổi chúng ta đi."
Khi Thang Ninh rời đi, cô mang theo chiếc ô của Cố Ngộ. Khi ra khỏi phòng bệnh rồi vào thang máy, Thang Ninh nói: "Anh không cần đưa em về đâu, ở đây đi tàu điện ngầm về rất tiện."
Cố Ngộ không đáp lại, chỉ nhìn chiếc ô trong tay cô: "Định trả lại cho tôi à?"
"À, đúng vậy.” Thang Ninh thuận tay đưa ô qua: "Không biết liên lạc với anh thế nào, hôm nay vừa hay gặp Cố Lê, nên định đưa ô cho cậu ấy, nhờ cậu ấy chuyển lại cho anh."
"Sao phải phiền phức thế, có số của tôi mà, nhắn tin trực tiếp cho tôi là được rồi." Cố Ngộ nhận lấy ô, cười như không cười nói.
"Ừm.. Trước đây chưa gặp anh..." Thang Ninh ngập ngừng nói: "Không, không ngờ anh lại là anh trai của Cố Lê."
"Ừm, tôi cũng không ngờ." Lúc nói, Cố Ngộ nhìn sang một bên, dường như đang sợ ánh mắt sẽ phản bội bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-32.html.]
Bước nhanh từ thang máy đến cửa bệnh viện, Thang Ninh chỉ về hướng trạm tàu điện ngầm: "Ừm, em..."
"Đột nhiên hôm nay em ấy không khỏe à?" Cố Ngộ vừa lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, chỉ về phía xa mở khóa xe, vừa tự nhiên hỏi.
Dường như không cho Thang Ninh cơ hội nói tiếp chủ đề vừa rồi.
Thang Ninh không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa đi theo anh vừa trả lời: "Sau khi ăn xong thì cậu ấy bảo đau bụng, sau đó đi vệ sinh một lúc, nhưng sau khi ra càng đau hơn, em cũng không biết tình hình thế nào, nên đưa cậu ấy đến bệnh viện."
"Ừm, cảm ơn em.” Khóe mắt Cố Ngộ hơi nhướng lên, thuận thế đi đến bên cạnh xe mở cửa ghế phụ: "Lên xe đi."
Xe của Cố Ngộ là một chiếc Mercedes màu đen, tất nhiên Thang Ninh không biết đó là loại gì.
Cố Ngộ có thể thấy sự do dự trên mặt cô, cố ý giục: "Ở đây không thể đậu xe lâu."
Thang Ninh đành phải lên xe.
Xe của Cố Ngộ rất sạch sẽ, không có bất kỳ phụ kiện nào, vừa lên xe thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi da.
Thang Ninh cảm thấy hơi gò bó, ngồi thẳng lưng, cô nghiêng đầu nhìn lướt qua, trên cửa xe có rất nhiều nút lớn nhỏ.
Cô không dám chạm lung tung.
Cố Ngộ lên xe, thắt dây an toàn xong liền hỏi: "Nhà em ở đâu?"
"Đưa em đến trạm tàu điện ngầm gần đây là được rồi." Thang Ninh nói.
Cố Ngộ không động đậy, một tay nắm vô lăng, tay kia nhẹ nhàng đặt trên cần số, cứ thế lặng lẽ nhìn Thang Ninh.
Ánh mắt kiên định như thể cô không nói địa chỉ nhà, anh sẽ không lái xe.
"Vườn Phú Cẩm..."
Mặc dù Cố Ngộ không nói gì, nhưng từ khóe môi hơi nhếch lên của anh, Thang Ninh thậm chí có cảm giác biểu cảm của anh đang nói "Ngoan lắm".
Cố Ngộ không đạp ga ngay, mà bấm vài cái trên điện thoại.
Sau đó, loa trong xe bắt đầu phát nhạc.
Bài "Những giấc mơ mạo hiểm của anh" của Lâm Tuấn Kiệt.
Điểm tốt của xe đắt chính là cả tiếng động cơ cũng rất nhẹ, tuy có nhạc nền nhưng vẫn cảm thấy hơi ngượng.
Cố Ngộ lên tiếng trước: "Trước đây tôi thấy bài hát này bình thường, nhưng bây giờ thấy khá hay."
Thang Ninh không biết trả lời thế nào, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em cũng thấy khá hay."
"Bình thường em có thích hát không?" Cố Ngộ hỏi.
"Cũng thích thích..."
"Nghe Cố Lê nói, sau này các em sẽ đi hát ở quán bar phải không?" Cố Ngộ hỏi: "Nghe nói em là ca sĩ chính?"