ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-01-13 09:06:14
Lượt xem: 47

Ba mẹ đang đi du lịch ngoài thành phố, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải chuyện phải nhập viện mổ, không dám nói trực tiếp với ba mẹ vì sợ họ lo lắng,

nhưng cô ấy cũng sợ có chuyện bất trắc xảy nên vẫn phải cho Cố Ngộ biết.

Ca phẫu thuật của Cố Lê diễn ra rất nhanh, chỉ mất nửa tiếng.

Mặc dù chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, nhưng viêm ruột thừa vẫn cần gây mê toàn thân.

Thang Ninh theo sát Cố Lê từ phòng mổ về phòng bệnh, không lâu sau cô ấy tỉnh dậy, tinh thần của Cố Lê trông có vẻ đã tốt hơn.

Thang Ninh đã sắp xếp cho cô ấy một phòng bệnh đơn, vì bác sĩ nói có lẽ cần nghỉ ngơi tại bệnh viện một hai ngày, cô lo Cố Lê không nghỉ ngơi tốt nên khi thanh toán đã không hề do dự chọn phòng bệnh đơn.

Tuy là phẫu thuật ít xâm lấn, nhưng dù sao cũng có vết thương, bác sĩ nói sau khi mổ xong và thuốc mê hết tác dụng sẽ xuất hiện cảm giác đau.

Hơn nữa, do vết thương ở vùng bụng nên không nên di chuyển lên xuống quá thường xuyên, tốt nhất là nằm nghỉ ngơi nhiều để vết thương mau lành.

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Thang Ninh chăm sóc người khác phẫu thuật và nằm viện, mặc dù chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ và rất thuận lợi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đã m.ổ x.ẻ và ảnh hưởng đến sức khỏe, sau đó còn phải nghỉ ngơi và chịu đau, cô vẫn không khỏi lo lắng.

Cố Lê cũng biết cô không yên tâm, nên cố ý đùa: "Sau này có sẹo trên bụng, không dám mặc bikini nữa rồi."

"Giờ này mà còn nghĩ đến chuyện đó..." Thang Ninh giả vờ cười: "Cậu thấy thế nào rồi? Có đau không?”

"Bây giờ thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng nên chưa cảm thấy gì." Cố Lê nói với vẻ bất lực: "Lúc nhỏ thường nghe ba mẹ tớ nói ăn xong nhảy nhót sẽ bị viêm ruột thừa, nhưng ăn xong tớ có nhảy nhót đâu, sao lại đột nhiên bị viêm ruột thừa nhỉ."

"Bây giờ viêm ruột thừa có thể do nhiều nguyên nhân, bình thường khi đi làm cậu có ăn uống thất thường không, hoặc thích ăn đồ sống lạnh, đều có thể gây ra bệnh đấy."

"Tớ ăn uống khá đều đặn, nhưng đúng là thích ăn một số thứ sống lạnh." Cố Lê nói, cô ấy nhìn với vẻ Thang Ninh lo lắng: "Cậu phải lấy tớ làm gương đấy, đừng bao giờ bạc đãi bản thân trong ăn uống, nếu không khi ốm đau thì người chịu khổ sẽ là chính mình."

"Ừ, yên tâm đi, giờ mình ăn uống khá đúng giờ..." Thang Ninh kéo dài giọng nói: "Có phải vì bình thường ở nhà cậu ăn rất lành mạnh, còn khi ở cùng mình, ăn quá nhiều đồ không sạch sẽ nên mới bị vậy không? Hay là sau này chúng ta đi ăn ở những nhà hàng tốt hơn đi."

"Ầy, cậu nghĩ nhiều quá rồi." Cố Lê khoác tay: "Chuyện này không liên quan đến ăn gì đâu, có lẽ là do bình thường mình thích ăn sashimi của Nhật, ăn nhiều quá nên dẫn đến bệnh thôi."

Cố Lê vừa nói xong câu đó, Thang Ninh đột nhiên có vẻ mất tập trung.

Cô nhớ trước đây có lần muốn mời Cố Lê đi ăn đồ Nhật, nhưng Cố Lê lại nói mình không thích ăn những thứ như sashimi.

Chắc là sợ cô tốn tiền.

Thật ra dù Cố Lê không bao giờ nói, nhưng qua nhiều chi tiết nhỏ Thang Ninh cũng cảm nhận được, khi ở cùng Thang Ninh, cô ấy thường cố ý tiết kiệm.

Bình thường Cố Lê gần như không bao giờ đi tàu điện ngầm, chỉ toàn đi taxi, nhưng khi đi với Thang Ninh thì luôn đi tàu điện ngầm hoặc xe buýt, thậm chí những chỗ gần còn đi bộ luôn.

Cả việc ăn uống cũng vậy, thực ra bình thường Cố Lê rất thích đăng ảnh đồ ăn lên mạng xã hội, nếu ăn với gia đình hoặc một mình, chụp ảnh mỗi lần cô ấy chụp chín ô cũng không đủ đăng, đồng thời cách bày biện và trang trí của nhà hàng trong ảnh đều rất cầu kỳ.

Nhưng khi đi ăn với cô thì nhà hàng chủ yếu cô ấy chọn là những nơi giá cả phải chăng, cũng không bao giờ đăng lên mạng xã hội.

Tất nhiên không phải Cố Lê thấy xấu hổ không muốn đăng, chỉ là những món ăn đó đối với ba mẹ rất chú trọng đến sức khỏe của cô ấy mà nói, nhìn đều như là đồ ăn rác có hại cho cơ thể, nên cô ấy không muốn ba mẹ nhìn thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-31.html.]

Nghĩ đến đây, Thang Ninh đột nhiên cảm thấy rất áy náy.

Cô lo lắng không biết bệnh của Cố Lê có phải do mình gây ra không.

Cố Lê thấy cô nhăn mày không nói gì, thậm chí còn có vẻ trầm ngâm liền búng ngón tay trước mặt cô: "Đang nghĩ gì thế?"

Thang Ninh hoàn hồn, lắc đầu: "Ừm, không có gì, mấy ngày này ba mẹ cậu vắng nhà, để tớ xin nghỉ đến chăm sóc cậu nhé."

"Không cần đâu, tớ đã gọi anh..."

Cố Lê nói được một nửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hai người cùng quay đầu nhìn về phía cửa.

Lúc này, điện thoại của Cố Lê đột nhiên rung lên.

Cô ấy cúi đầu nhìn tin nhắn rồi nói: "Anh trai mình đến rồi."

Thang Ninh sững người, chớp mắt nhìn cô: "Anh... Anh trai cậu?"

"Đúng vậy, ba mẹ tớ đi du lịch, còn anh trai tớ ở nhà mà." Cố Lê hất cằm về phía cửa: "Cậu đi mở cửa đi."

Thang Ninh đứng dậy vuốt lại chiếc váy màu tím nhạt.

Đi đến cửa, xoay tay nắm, mở cửa ra.

Mở cửa ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một chiếc áo len màu trắng.

Cô khẽ ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt của người đó.

Vẻ mặt của Cố Ngộ một giây trước còn hơi nôn nóng, dường như không ngờ người mở cửa lại là Thang Ninh.

Anh khẽ sững lại, nhưng rất nhanh, lông mày và mắt anh đã thả lỏng trở lại, khóe môi cong lên: "Xin chào, tôi là anh trai của Cố Lê."

Biểu cảm của anh tự nhiên và điềm tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Thang Ninh nhìn thấy gương mặt anh từ khoảng cách gần như vậy, anh có đôi mắt đào hoa rất đẹp, đôi mắt sâu thẳm nhưng nội tâm, đặc biệt quyến rũ.

Khi nhìn vào mắt nhau, khiến người ta không thở nổi.

Đây là lần đầu tiên Thang Ninh thấy Cố Ngộ mặc màu trắng, so với màu đen, màu trắng phù hợp với khí chất của anh hơn.

Sạch sẽ, như một ánh trăng.

Nhịp tim của Thang Ninh không hiểu sao đập dồn dập, tai cũng ửng hồng.

Hóa ra, thế giới lại nhỏ bé như vậy.

Hóa ra vòng vo một hồi, anh lại là anh trai của Cố Lê.

Loading...