ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 304
Cập nhật lúc: 2025-01-21 09:52:20
Lượt xem: 32
9. Mẹ chồng thần tiên
Sau khi sinh con, Thang Ninh thường lướt thấy rất nhiều bài viết về mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu trên mạng.
Tuy Thang Ninh cảm thấy Tống Mạn Tư hoàn toàn khác với những bà mẹ chồng trên mạng, nhưng cũng khó tránh khỏi có một số bất đồng trong việc nuôi con, cô cảm thấy có mâu thuẫn cũng là chuyện rất bình thường.
Mỗi ngày Tống Mạn Tư sẽ đến trường mẫu giáo đón hai đứa trẻ tan học, rồi đưa hai bé về nhà, đôi khi nếu cần, bà còn nấu bữa tối, nấu xong bữa tối rồi thì tiện thể dọn dẹp sơ qua nhà cửa cho hai người.
Nhưng Tống Mạn Tư rất biết chừng mực, bà không vào phòng ngủ của họ, hay khi chạm vào bất kỳ thứ gì cũng phải hỏi Thang Ninh trước.
Bình thường Thang Ninh khá bận, về nhà có thể còn phải họp và bận công việc, Tống Mạn Tư thường sẽ hâm nóng cơm, đợi cô ăn.
Ăn xong lại giúp cô rửa bát.
Đôi khi Thang Ninh cảm thấy hơi ngại: "Mẹ ơi, để con làm ạ."
"Không không, đôi tay xinh đẹp của con mà rửa bát thì mẹ sẽ xót lắm, con mệt cả ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
"Không sao đâu ạ, mẹ cũng vất vả cả ngày rồi."
"Mẹ có gì vất vả đâu." Tống Mạn Tư nói: "Mẹ vui lắm, trông trẻ dọn dẹp cho các con mẹ cũng vui, có thể giúp các con giảm bớt một chút gánh nặng là mẹ vui rồi. Cố Ngộ cũng thật là, bình thường hai đứa đều bận việc mà mẹ thấy nó làm việc nhà ít lắm, bình thường cũng không có thời gian nấu cơm cho con ăn, mẹ còn lo nó không chăm sóc con tốt."
"Không có đâu ạ, anh ấy chăm sóc con rất tốt, là con phải chăm sóc anh ấy."
"Các con chăm sóc lẫn nhau là được rồi, nếu bận thì để mẹ chăm sóc các con là được." Tống Mạn Tư vừa nói vừa không nhịn được cười: "Mỗi ngày được thấy các con là mẹ vui lắm."
"Mẹ cũng đã vất vả rồi, trông trẻ rất mệt đấy ạ."
Lúc này, Cố Thư Ý đi đến hỏi Tống Mạn Tư: "Bà ơi, con có thể xem tivi một lát được không ạ?"
Tống Mạn Tư ngẩn ra, liếc nhìn Thang Ninh: "Chuyện này hỏi mẹ là được rồi, hỏi bà làm gì?"
Thang Ninh cười nói: "Chắc là biết con sẽ không cho phép mới đến hỏi mẹ xem có được không."
Tống Mạn Tư giảng đạo lý với Cố Thư Ý: "Những chuyện này phải nghe lời mẹ nhé, bà cũng nghe lời mẹ, mẹ cho con xem thì xem, không cho con xem chắc chắn cũng vì tốt cho con mà."
Thang Ninh không cho phép Cố Thư Ý xem tivi nhiều, nhưng thỉnh thoảng một lần vẫn được.
Cô nói: "Đi xem một lát đi, không sao đâu."
"Vâng, cảm ơn mẹ!" Thư Ý vừa nói vừa vui vẻ chạy đi.
Khi Cố Thư Ý đi xem tivi, Thang Ninh giúp mẹ chồng dọn dẹp đồ đạc.
Tống Mạn Tư khẽ nói với Thang Ninh: "Nghe Cố Ngộ nói, bình thường con bé không thích ăn rau, rất kén ăn phải không?"
"Vâng, đúng vậy ạ." Thang Ninh hơi tự trách: "Chủ yếu cũng là do lúc đầu chúng con hơi chiều con bé, con bé không thích ăn thì không cho con bé ăn, giờ thì nó không thèm ăn rau luôn."
"Ôi, không sao đâu, con đừng lo lắng quá, trẻ con đều không thích ăn rau cả, hồi nhỏ Cố Ngộ cũng rất kén ăn, hồi nhỏ nó chỉ thích ăn mì, rau và thịt cũng không ăn. Thói quen xấu của trẻ con lớn lên sẽ hết thôi, con cũng đừng quá lo nhé."
Thang Ninh vốn tưởng Tống Mạn Tư sẽ bảo cô phải nghĩ cách cho trẻ ăn rau, kiểu trộn vào cơm lừa ăn hoặc là dỗ cho ăn.
Không ngờ bà lại an ủi cô.
Tống Mạn Tư bỗng nghĩ ra điều gì, lại nói: "Còn nữa, con bé Cố Lê dễ bị người khác lôi kéo lắm, gần đây hình như có mấy đồng nghiệp của nó cho con cái đi học nhiều, mẹ thấy nó lại cho Chỉ Hi học đàn piano học vẽ các thứ, con nhất định đừng để bị nó ảnh hưởng, mẹ thấy chính nó cũng đang làm cho mình vừa mệt vừa lo lắng..." Nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên bà lại nói thêm: "À mà nếu các con muốn bọn nhỏ học thì mẹ có thể đưa đón chúng, hồi nhỏ cũng toàn là mẹ đưa đón Cố Ngộ đi học piano, mẹ dẫn đi được hết, học phí cũng để mẹ trả cho, chỉ cần con muốn cho bọn trẻ học, mẹ sẽ ủng hộ hết sức."
Thang Ninh nghĩ, có lẽ lúc đầu Tống Mạn Tư định khuyên cô thả lỏng, đừng tạo áp lực lớn cho mình.
Sau đó nghĩ lại sợ cô nghĩ mình không ủng hộ cô cho trẻ học thứ gì đó nên mới nói nửa câu sau.
Tống Mạn Tư vẫn luôn rất biết cân nhắc cảm nhận của Thang Ninh.
Nhưng Thang Ninh đã không còn tính cách nhạy cảm tự ti nữa.
Bây giờ cô có thể thoải mái đối mặt với bất kỳ chuyện gì.
Dù thế nào, Tống Mạn Tư đều có ý tốt: "Vâng, con cảm ơn mẹ, nếu cần chắc chắn con sẽ nói với mẹ."
Dọn dẹp xong, lúc chuẩn bị đi, Tống Mạn Tư lấy hai túi đồ mang vào nhà từ đầu đưa cho Thang Ninh: "Phải rồi, thời tiết chuyển lạnh rồi, mẹ mua cho Thư Ý một ít quần áo và giày dép, còn nữa, mẹ cũng mua cho con một ít quần áo phụ kiện mới các thứ, sợ con không có thời gian mua, mẹ mua theo phong cách con thích đấy. Nếu thích thì mặc, không thích thì mẹ để hóa đơn trong đó, mẹ đã hỏi rồi, có thể mang đi đổi trả."
Thang Ninh không ngờ ngoài phần của Thư Ý còn có phần của mình, vội cảm động nói: "Cảm ơn mẹ."
"Còn nữa, hôm nay mẹ tình cờ đi ngang qua quán ăn bánh mì ruốc mà con thích, thấy xếp hàng không dài nên mua cho con một ít, ngày mai có thể dùng làm bữa sáng."
Thang Ninh chỉ từng nhắc đến cái bánh này một lần, ít nhất phải xếp hàng nửa tiếng.
Hơn nữa hoàn toàn không thuận đường về nhà, chắc chắn là Tống Mạn Tư cố ý đi mua.
Bình thường chỉ cần Thang Ninh nói thích ăn gì, Tống Mạn Tư nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng rồi đi mua cho cô.
Thang Ninh thực sự cảm nhận được tình mẫu tử gấp bội lần từ Tống Mạn Tư mà trước đây cô thiếu thốn.
Nếu nói nửa đầu cuộc đời của người khác có tình yêu của mẹ ruột, nửa sau gặp một bà mẹ chồng không dễ sống chung thì có lẽ cô may mắn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-304.html.]
Nửa sau đời cô gặp được một bà mẹ chồng yêu cô hơn cả mẹ đẻ.
Yêu cô vô điều kiện, không tiếc tình mẫu tử của mình.
Thực sự coi cô như con gái ruột.
Giống như cô đã sớm coi Tống Mạn Tư như mẹ ruột của mình vậy.
10. Sáu tuổi, Tết
Mỗi năm đến Tết, nhà cửa đều vô cùng nhộn nhịp.
Tống Mạn Tư và Cố Tránh sẽ đến nhà Cố Ngộ hoặc Cố Lê.
Dù sao chỉ cách nhau một cánh cửa, một lần đến hai nhà, cũng tiện.
Mỗi năm Tết đến, hai ông bà đều sẽ lì xì cho hai đứa trẻ phong bao lì xì siêu to.
Có hai đứa trẻ, nhà cửa cũng nhộn nhịp hơn.
Thông thường tầm chiều chiều cả nhà sẽ cùng nhau làm vằn thắn, tối sẽ cùng nhau vừa xem Xuân Vãn vừa ăn cơm tất niên.
Bình thường hai đứa nhỏ đều ngủ sớm, nhưng vào ngày này, cả hai đứa được cho phép thức khuya.
Đối với trẻ con mà nói, thức khuya là chuyện ghê gớm lắm.
Nhưng đối với trẻ con mỗi tối chín giờ đã ngủ mà nói, thức khuya là chuyện khó.
Bắt đầu từ mười giờ cả nhà đã bắt đầu chơi các trò cờ cá ngựa, chơi trò gia đình, vẽ tranh tô màu và làm đồ thủ công để giữ tinh thần cho các bé.
Chỉ là càng gần 12 giờ càng buồn ngủ.
Những năm trước chưa đến 12 giờ đã không chịu nổi, chưa thực sự đón được năm mới.
Năm nay hai cô bé quyết định, dù thế nào đi nữa cũng phải đợi đến lúc đếm ngược.
Hai đứa còn hẹn nhau nếu ai không kiên trì được đến 12 giờ thì hôm sau phải làm thêm một trang bài tập toán.
Để có thể làm ít bài toán hơn, Trần Chỉ Hi luôn tập trung tinh thần.
Nhưng đến 11 giờ tối, bé vẫn ngủ thiếp đi.
Hơn 10 giờ Tống Mạn Tư và Cố Tránh đã về nhà, Trần Thạc và Cố Lê cũng bế Trần Chỉ Hi về.
Cuối cùng là gia đình ba người Cố Ngộ đón năm mới.
Khi gần đến 12 giờ.
Cố Lê lấy que pháo hoa ra nói với Thư Ý: "Nho Nho ơi, chúng ta đốt pháo hoa nhé?"
"Được ạ được ạ! Con đang đợi cái này!"
Đây là lần đầu tiên Thư Ý đốt pháo hoa, cô bé chơi vui không thể tả.
Cơn buồn ngủ vừa nãy hoàn toàn biến mất, đôi mắt đẹp giống Cố Ngộ của cô bé lấp lánh ánh sao rực rỡ.
Ba người cùng nhau đốt que pháo bông trên ban công.
Cảnh tượng này giống hệt như cảnh kết của thế giới cổ tích.
Hiện thực hóa của hạnh phúc.
Thang Ninh vốn nghĩ đây đã là chuyện hạnh phúc nhất cô có thể nghĩ đến rồi, cho đến khi cô biết được một bí mật nhỏ khác không lâu trước đây.
Vẫn chưa kịp nói với Cố Ngộ, cũng chưa nghĩ ra cách nói với Nho Nho.
Cuối cùng Cố Thư Ý cũng đón được năm mới.
Sau khi kết thúc đếm ngược, Cố Ngộ nói với bé: "Con đã đón năm mới rồi, có thể ước một điều ước năm mới đấy."
Cố Thư Ý suy nghĩ một lúc, rất nghiêm túc nói: "Con muốn có một em trai hoặc em gái."
Thang Ninh hơi ngẩn ra.
Không biết có phải trẻ con có linh tính thật không.
Có phải cô bé cảm nhận được điều gì rồi không?
Cố Ngộ vừa định nói "vậy tối nay ba sẽ cố gắng" thì thấy Thang Ninh bên cạnh nhẹ nhàng sờ bụng, đầy tình mẫu tử nói với cô bé: "Điều ước này, có lẽ năm sau sẽ có thể thực hiện đấy."
Cố Ngộ ngạc nhiên vui mừng đưa mắt nhìn cô.
Thang Ninh dựa vào lòng anh, dịu dàng nói với anh: "Năm sau sẽ là bốn người cùng đón năm mới rồi.”