ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 303
Cập nhật lúc: 2025-01-21 09:52:18
Lượt xem: 19
6. Năm tuổi, giành đồ chơi
Cố Thư Ý và Trần Chỉ Hi học cùng một trường mẫu giáo.
Bình thường mỗi ngày đều là Tống Mạn Tư đưa đón hai đứa về.
Lúc ở nhà, hai đứa chơi với nhau rất nhiều nhưng ở trường mẫu giáo thì ngược lại.
Trần Chỉ Hi khá quậy, bình thường thậm chí còn chơi những trò chạy qua chạy lại nhảy nhót cùng mấy bé trai, Cố Thư Ý thích ngồi một mình chơi búp bê Barbie và đọc sách hơn.
Lúc đầu cô giáo cứ tưởng tính cách Trần Chỉ Hi mạnh mẽ, nhưng tiếp xúc nhiều mới phát hiện thực ra bé khá nhạy cảm và hay khóc.
So ra Cố Thư Ý tuy trông mềm yếu nhưng tính cách kiên cường hơn.
Có lần Trần Chỉ Hi mang một con Ultraman đến trường.
Khi bé lấy ra, mấy bé trai liền vây quanh: "Oa, đây là Ultraman Tiga nè!"
"Không phải, là Eidi!"
"Là Leo!"
"Là Ultraman Audi!"
"Là Ultraman Mercedes-Benz!"
Mấy bé trai tranh nhau đòi xem Ultraman của Trần Chỉ Hi.
Trong cuộc tranh giành của đám người, tay chân và thân thể Ultraman bị tách rời.
Trần Chỉ Hi lập tức khóc: "Hu hu hu, đã bảo các cậu đừng giành rồi mà! Giờ làm hỏng rồi! Mẹ tớ chắc chắn sẽ giận cho mà xem! Mẹ tớ rất đáng sợ đó!"
Nghe tiếng khóc của Trần Chỉ Hi, Cố Thư Ý lập tức chạy đến.
Thư Ý vừa ôm Trần Chỉ Hi vừa chỉ vào mấy bé trai, giọng nói đầy uy nghiêm: "Các cậu trả đồ lại cho tớ, tất cả xin lỗi em ấy!"
Vốn làm hỏng đồ chơi của người ta đã hơi đuối lý, giờ cô bé trông mềm mại nhất lớp đột nhiên nghiêm túc quở trách họ như vậy, từng đứa đều sợ liên tục xin lỗi.
Thư Ý thu thập tay chân Ultraman lắp ráp lại với nhau, lắp xong thì trả lại cho Trần Chỉ Hi: "Không sao rồi em, Ultraman không c.h.ế.t đâu, em xem nó vẫn ổn đây này, nó sống lại rồi!"
Mắt Trần Chỉ Hi lập tức sáng lên: "Oa, chị giỏi quá! Cảm ơn chị!"
"Ngoan!" Cố Thư Ý xoa đầu bé, ôm vai bé nói: "Yên tâm, có chị ở đây, không cho phép ai bắt nạt em!"
7. Sáu tuổi, làm toán
Giáo dục mầm non bây giờ thực sự rất khốc liệt.
Cố Lê và Thang Ninh vốn nghĩ mình sẽ là kiểu phụ huynh khá thoải mái, không ép buộc con học cái này học cái kia.
Nhưng sau đó họ phát hiện, bây giờ những đứa trẻ cùng tuổi đều đã bắt đầu học nhân chia hết cả rồi, nhưng hai đứa con của họ mỗi ngày chỉ chơi trò chơi gia đình, cộng trừ cũng không biết.
Dù gì trước đây bản thân cũng không thể coi là học sinh kém, bây giờ sao họ để con mình gần với học sinh kém được.
Hai người quyết định bắt đầu dạy kèm cho con ngay, không thể để con thua ngay từ vạch xuất phát.
Lúc đầu Cố Lê tự nguyện cùng hai đứa trẻ học phép cộng, vì cô ấy cảm thấy với khả năng toán học của mình nhiều nhất cũng chỉ dạy được đến phép cộng.
Sau này khó hơn thì giao cho hai người đàn ông dạy, cô ấy sẽ không tham gia nữa.
Nhưng vì phép cộng đối với người lớn là chuyện quá quen thuộc và đơn giản, Cố Lê thậm chí không biết dùng logic gì để giải thích chuyện một cộng một bằng hai.
Cảm giác dạy tiếp thì đến mình cũng lẫn luôn.
Phép cộng trong phạm vi 10, Cố Lê có thể dạy các bé dùng ngón tay đếm.
Trên mười, chính Cố Lê cũng không dạy nổi.
Cô ấy cảm thấy cách đáng tin duy nhất chính là chiến thuật làm bài tập.
Để các bé làm bài điên cuồng, biết đâu làm nhiều sẽ hiểu ra.
Nhưng so với Trần Chỉ Hi, Cố Thư Ý có vẻ nhạy cảm với toán học hơn.
Gần như không cần dạy mấy, làm vài bài là hiểu.
Bình thường lúc làm bài, Trần Chỉ Hi sẽ lén nhìn đáp án của Thư Ý, có khi còn lén hỏi cô bé.
Có lần Cố Lê hứa với Chỉ Hi nếu làm đúng tất cả bài tập thì sẽ thưởng cho bé nửa tiếng chơi iPad buổi tối.
Trần Chỉ Hi làm đến một bài 6+8 thì không còn đủ ngón tay để đếm.
Bé ghé lại gần hỏi Cố Thư Ý: "Chị ơi, hỏi chị một câu."
Cố Thư Ý rất nghiêm túc lắng nghe: "Gì thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-303.html.]
"Là, bây giờ chị có sáu quả táo, em cho chị thêm tám quả nữa, vậy tổng cộng chị có bao nhiêu quả?"
Cố Thư Ý suy nghĩ vài giây: "Mười bốn quả."
"Đúng rồi!" Trần Chỉ Hi viết xong mười bốn rồi vẻ mặt sung sướng hiện rõ trên mặt.
Cố Lê nhìn thấy toàn bộ quá trình này mà không khỏi khâm phục, rốt cuộc đứa trẻ này là thông minh hay ngốc nghếch nhỉ...
8. Sáu tuổi, ngủ
Trước sáu tuổi, Cố Thư Ý ngủ cùng phòng với Cố Ngộ và Thang Ninh.
Lúc đầu cô bé ngủ cùng giường với hai người, lớn hơn một chút thì ngủ trên giường nhỏ, nhưng giường nhỏ đặt sát giường lớn, đôi khi ngủ rồi vẫn sẽ lăn vào lòng Thang Ninh.
Tuy cô bé ngủ rất ngoan và rất yên ổn.
Nhưng trẻ lớn rồi, dù sao cũng phải tự ngủ một mình.
Mặc dù hai người không nỡ nhưng cuối cùng ngày này cũng phải đến.
Cố Thư Ý rất hiểu chuyện, thực ra từ rất lâu trước đây, Cố Ngộ đã nói với cô bé, bắt đầu từ ngày sinh nhật sáu tuổi phải học cách ngủ một mình.
Trước đây cô bé nghĩ sáu tuổi còn xa lắm nên mới đồng ý.
Dù sao trong thế giới của trẻ con, trưởng thành là chuyện rất tuyệt vời.
Chỉ cần nói với cô bé ngủ một mình là biểu hiện của việc đã lớn, là chuyện rất tuyệt vời, các bé sẽ cảm thấy mong muốn.
Nhưng khi thực sự đến ngày này, Cố Thư Ý vẫn hơi sợ.
Cô bé luôn có phòng riêng, nhưng bình thường cô bé toàn chơi ở phòng khách, tối thì ngủ với ba mẹ.
Ngoại trừ thỉnh thoảng đọc sách làm bài tập sẽ ngồi vào bàn học trong phòng ra thì cô bé vẫn thấy xa lạ với phòng mình.
Tuy trước đó Cố Ngộ đã bài trí rất nhiều thứ cho phòng cô bé, cũng đặt rất nhiều thú nhồi bông trên giường cô bé.
Nhưng hôm đó khi hai người đưa cô bé đến trước cửa phòng mình, cô bé vẫn hơi rụt rè.
Cố Thư Ý lùi lại hai bước, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Thang Ninh.
Thang Ninh mềm lòng, cô ngồi xuống ôm Thư Ý: "Nếu thực sự không được thì hay là..."
Lúc này Cố Ngộ lý trí hơn cô, anh nói với Thư Ý: "Mẹ mệt rồi, cần đi nghỉ ngơi, tối nay ba ngủ cùng con ở đây nhé."
Cố Thư Ý suy nghĩ một lúc, gật đầu, thơm má Thang Ninh: "Vậy mẹ ngủ ngon, hẹn gặp mẹ vào ngày mai."
Sau khi Thang Ninh đi, Cố Ngộ nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi cùng Cố Thư Ý đi đến bên giường, giúp cô bé đắp chăn.
Anh vỗ nhẹ Cố Thư Ý nói: "Thư Ý, ba mẹ rất không nỡ xa con, ba biết con cũng không nỡ xa ba mẹ, nhưng mà, con cần trưởng thành, ba mẹ cũng cần không gian riêng. Ngày thường ba mẹ đi làm đã rất bận rồi, tối có khi cũng phải tăng ca thức khuya, mấy lần ra vào toàn đánh thức con, có khi con dậy sớm hơn cả ba mẹ, vì không muốn làm phiền ba mẹ mà phải nằm im không dám dậy. Thật ra ba mẹ và con cũng thường ảnh hưởng đến giấc ngủ của nhau, nên con có thể thử một lần, nếu thực sự không được thì con lại về ngủ cùng ba mẹ cũng được, được không con?"
"Vâng, được ạ ba, con có thể thử xem."
"Giỏi quá." Cố Ngộ xoa đầu cô bé, tiện tay lấy một quyển sách bên cạnh: "Ba đọc sách cho con nghe nhé."
Đọc xong một quyển sách, Cố Thư Ý đã thiu thiu buồn ngủ.
Cô bé nằm xuống, thấy bên cạnh có ba con gấu nhỏ màu trắng.
Hai con to, một con nhỏ.
Hai con to hơn, một con mặc váy, một con mặc vest.
Cố Thư Ý ôm hai con to nói: "Đây là ba và mẹ ạ?"
Cố Ngộ gật đầu: "Phải, mỗi tối ba mẹ đều biến thành gấu nhỏ ngủ cùng con nhé?"
"Vâng ạ, có ba mẹ bên cạnh thì con sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời." Nói xong, Cố Thư Ý ngáp một cái: "Ba ơi con ngủ đây, ba ngủ ngon, con yêu ba."
"Ừm ngủ ngon."
"Nói với mẹ con yêu mẹ nữa."
"Được, ba sẽ chuyển lời."
Khi Cố Ngộ về phòng, Thang Ninh lo lắng hỏi: "Sao rồi? Con bé ngủ chưa?"
"Ừm, ngủ rồi."
"Có khóc không?"
"Không, cười rồi ngủ." Cố Ngộ vừa nói vừa hôn lên má Thang Ninh: "Con bé bảo anh nói với em là con bé yêu em."
"Ừm, em cũng yêu con bé."
Cố Ngộ cười nhìn cô chăm chú: "Anh cũng yêu em."
Thang Ninh ôm chặt cổ anh: "Em cũng yêu anh~"