ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 301
Cập nhật lúc: 2025-01-21 09:47:54
Lượt xem: 24
1. Ở cữ
Thang Ninh ở cữ tại trung tâm ở cữ, có thể nói trung tâm này phục vụ rất chu đáo.
Ngoài việc chuẩn bị đồ ăn và chăm sóc bé suốt quá trình, còn có nhiều tư vấn tâm lý, thêm cả lớp thủ công sợ mẹ buồn chán.
Người chăm sóc sau sinh trông bé cũng rất có kinh nghiệm. Toàn bộ quá trình, nhân viên rất quan tâm đến cảm xúc của các bà mẹ mới, tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Ý nghĩa quan trọng của những trung tâm này là khiến các bà mẹ mới mong đợi việc ở cữ hơn thay vì lo lắng.
Thang Ninh và Cố Lê đã để ý trung tâm ở cữ này từ khi chưa kết hôn, lúc đó ngày nào hai người thấy trung tâm ở cữ cũng đăng đồ ăn lên, khi ấy cả hai đều nói đùa rằng dù chưa sinh con nhưng cũng muốn ăn cơm cữ của họ.
Thế là khi vừa biết tin mang thai, cô đã lập tức đặt chỗ ở đây, quả nhiên cơm cữ ở đây phong phú như trong ảnh chụp.
Mỗi ngày, điều Thang Ninh mong đợi nhất là chờ ăn cơm cữ.
Cả quá trình sinh nở đối với Thang Ninh không tính là rất đau khổ, cho con b.ú thức đêm cô cũng chịu được.
Nếu so ra, điều không quen ngược lại là cô được Cố Ngộ và Tống Mạn Tư "chăm sóc quá mức".
Cảm giác xuống giường đi dạo một lát cũng phải như bà hoàng, được hai người đỡ hai bên.
Sợ cô va chạm đụng phải gì.
Đến mức mà sau này, khi có họ ở đấy Thang Ninh còn không dám xuống giường nữa.
Mấy ngày đầu vừa sinh xong, người Trung Quốc sẽ thường không tắm rửa, nên Cố Ngộ chỉ lau người cho cô.
Sau này khi cô có thể tự tắm rửa, Cố Ngộ lại sợ cô ở trong phòng tắm một mình sẽ bị trượt ngã, nên toàn đứng bên cạnh nhìn cô suốt quá trình.
Tuy cô như nào Cố Ngộ cũng đã từng thấy rồi, nhưng cảm giác bị người ta nhìn khi mình đang tắm như vậy vẫn hơi mất tự nhiên.
Nói hơi quá nhưng Thang Ninh cảm thấy mình sắp mất đi sự riêng tư rồi.
Sau khi ở trung tâm ở cữ 42 ngày, gia đình được đón bé về nhà.
Tống Mạn Tư và Cố Ngộ sắp xếp nhà cửa trước, trang trí rất ấm áp.
Trải qua cả tháng ở cữ, Thang Ninh cũng coi như có thể chăm bé rồi, nhưng bình thường Cố Ngộ bận công việc, Tống Mạn Tư sợ một mình cô chăm không xuể nên ngày nào cũng đến giúp cô.
Vì Cố Lê cũng đã gần đến ngày dự sinh nên Tống Mạn Tư nói trước khi Cố Lê sinh, bà có thể đến nhà nấu cơm trông bé mỗi ngày, đợi Cố Lê đến trung tâm ở cữ, bà sẽ phải chạy qua chạy lại hai nơi.
Thang Ninh và Cố Ngộ không muốn bà quá vất vả, Cố Ngộ bèn đảm nhận việc nấu ăn, mỗi ngày những từ khóa anh tìm kiếm nhiều nhất là "thực phẩm nào lợi sữa" hay "vừa sinh xong ăn thực phẩm nào bổ hơn", v.v...
Lúc đầu còn tưởng em bé rời khỏi trung tâm ở cữ sẽ không quen, nhưng không ngờ sau khi về nhà, bé con càng ngoan hơn.
Mỗi ngày ngủ dậy là ăn, ăn no rồi ngủ, đúng là thiên thần bé bỏng rất dễ chăm.
Vì cho con b.ú sữa mẹ nên mỗi đêm bé cứ hai ba tiếng lại thức một lần.
Bé cũng không khóc, ban đêm chỉ phát ra tiếng ư ử, Thang Ninh đã quen với toàn bộ quy trình, nên hầu như đều có thể hoàn thành việc cho con b.ú trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Mỗi lần Cố Ngộ đều dậy cùng Thang Ninh cho con bú, Thang Ninh cho b.ú xong là Cố Ngộ đi thay tã.
Hai người phối hợp khá ăn ý, tuy thức đêm nhiều nhưng vì bé dễ chăm nên không ảnh hưởng nhiều đến chất lượng nghỉ ngơi.
Trước đây Thang Ninh nói có rất nhiều phụ nữ mang thai bị trầm cảm sau sinh, cảm thấy cả nhà đều xoay quanh đứa trẻ mà bỏ bê mình.
Nhưng có vẻ cô không bị.
Cô cảm thấy hình như mình được để ý hơn cả trước khi sinh con.
Có lẽ là do Cố Ngộ sợ cô sẽ có suy nghĩ như vậy nên anh rất quan tâm đến cảm nhận của cô.
Anh xử lý từ việc lớn đến việc nhỏ, tạo cho cô cảm giác an toàn và giá trị cảm xúc.
Có một người chồng như vậy, có lẽ cả đời này cô sẽ không bị trầm cảm sau sinh.
2. Gặp bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-301.html.]
Hai tháng sau khi con Thang Ninh chào đời, Cố Lê cũng sinh.
Thực ra cô ấy vẫn chưa đến ngày dự sinh, là do nước ối vỡ sớm dẫn đến sinh non nửa tháng.
Khác với Thang Ninh, Cố Lê khá nhát gan, ngay từ đầu đã rất sợ sinh thường.
Hơn nữa vì vị trí thai nhi không đúng nên bác sĩ nói nếu đến đủ tháng mà vẫn chưa điều chỉnh lại thì sẽ phải đẻ mổ.
Giờ thêm việc sinh non nên chỉ còn một con đường là đẻ mổ, trái tim lo lắng cuối cùng cũng yên.
Lúc đầu Cố Lê còn mừng vì chỉ cần tiêm một mũi gây mê ngủ một giấc tỉnh dậy là đã sinh con rồi.
Sau đó phát hiện, đúng như trên mạng nói, lúc sinh đúng là không đau thật, nhưng sinh xong thì bắt đầu đau muốn lên bờ xuống ruộng.
Ai thấu được nỗi đau của vết thương sau đẻ mổ kết hợp với nỗi đau cho con b.ú đây?
Ngày nào Cố Lê cũng khóc vì đau rất nhiều lần.
Cô ấy lập tức thề rằng cả đời này sẽ không sinh nữa.
Còn túm cổ áo Trần Thạc đe dọa nếu đời này anh ta dám làm chuyện có lỗi với cô ấy thì anh ta sẽ xong đời.
Cố Lê cũng sinh con gái, nhỏ hơn con gái của Thang Ninh hai tháng.
Tên là Trần Chỉ Hi.
Cố Lê thích kiểu tên nghe có cảm giác nữ chính tiểu thuyết Tấn Giang, cứ như cái tên mang số mệnh phim thần tượng vậy.
Khi Cố Lê ở cữ, Cố Ngộ không đến thăm cô ấy và bé.
Một là con mình cũng cần chăm sóc nên anh không đi được, hai là tuy là em gái ruột nhưng dù sao nam nữ cũng khác biệt, có những cảnh anh trai không thích hợp xem, vậy nên anh quyết định đợi Cố Lê ở cữ xong rồi tính.
Ngày Cố Lê về nhà sau khi ở cữ xong, Cố Ngộ mở cửa nhà mình, sợ đối diện có động tĩnh gì mà mình không nghe thấy.
Khác với cảm giác khi thấy con mình, con Cố Lê sẽ gọi anh một tiếng bác.
So với làm ba, có vẻ làm bác phải giữ ý hơn một chút.
Tầm chiều chiều, Cố Ngộ nghe thấy tiếng thang máy mở cửa.
Anh nhanh chóng xác nhận Thư Ý và Thang Ninh đang ngủ rồi chạy như bay sang nhà đối diện.
Trần Chỉ Hi được bọc trong một cái chăn nhỏ, trông nhỏ xíu rất đáng yêu.
Khi gặp con gái mình Cố Ngộ đã sắp bị sự đáng yêu của con làm nhũn người rồi, giờ lại đến một bé gái nhỏ hơn và cũng đáng yêu y như vậy nữa.
Cả đời anh chưa từng cảm thấy mình tràn đầy tình yêu thương như thế này.
Anh nhẹ nhàng chạm vào tay Trần Chỉ Hi, khẽ nói thầm với bé: "Chào con, bác là bác Cố Ngộ của con, lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo nhiều."
3. Ba tuổi, kén ăn
Tuổi tác hai đứa xấp xỉ nhau.
Nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược.
Cố Thư Ý ngoan ngoãn yên tĩnh, Trần Chỉ Hi nghịch ngợm ồn ào.
Thang Ninh và Cố Lê thấy hai bé vẫn cần tên thân mật.
Vì trong tên của hai người có tên hoa quả nên tất nhiên sẽ dùng hoa quả để đặt tên thân mật.
Cảm thấy sự kế thừa này không tệ, hai con gái cũng có thể dùng hoa quả.
Vì mắt Thư Ý rất to, đen tròn, hơn nữa lúc mang thai Thang Ninh thích ăn nho, nên quyết định gọi bé là Nho Nho.
Chỉ Hi nghịch ngợm bướng bỉnh nên gọi bé là Đào Đào.
Phần lớn thời gian, Thư Ý ngoan ngoãn nghe lời hơn Chỉ Hi.
Nhưng Thư Ý rất kén ăn.
Chỉ Hi thì cái gì cũng ăn, ăn xong là ngủ.