ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-01-13 09:06:12
Lượt xem: 42
Vào chủ nhật cuối tháng, Thang Ninh và Cố Lê hẹn gặp nhau ăn cơm như thường lệ.
Thang Ninh đem theo chiếc ô mà Cố Ngộ đã cho cô mượn, vì cô không biết phải trả lại cho anh như thế nào.
Cô đã định nhắn tin cho anh nhiều lần nhưng cuối cùng không biết nói sao, nên cứ để việc này lại.
Nên cô nghĩ hay là nhờ Cố Lê trả lại cho Cố Ngộ vậy.
Khi đưa sách và ô cho Cố Lê, Cố Lê nhìn cái ô mà không nhận: "Sao cậu không tự trả ô cho anh trai tớ? Bây giờ tớ không sống chung với anh ấy, không tiện đưa cho anh ấy đâu."
"Tớ... Cũng không tiện, không biết liên lạc với anh ấy thế nào."
"Hả? Vậy hôm đó anh ấy đưa ô cho cậu kiểu gì?" Cố Lê hỏi.
"Anh ấy... Để ở cầu thang gần văn phòng tớ, rồi để lại lời nhắn." Thang Ninh nói thật.
"Nhát thế?" Cố Lê không nhịn được cười: "Anh ấy đã đưa đồ cho cậu hai lần rồi mà vẫn chưa gặp mặt cậu?"
"Nhưng may là anh ấy không đến, nếu không thì tớ thấy ngượng lắm..."
"Haha, không sao đâu, có gì mà ngượng, anh trai tớ cũng là anh trai cậu, đều là người một nhà mà." Cố Lê vỗ vai Thang Ninh.
Thang Ninh nghĩ bụng, thực ra ban đầu cũng chẳng có gì đáng ngượng.
Nhưng chủ yếu là vì lần đầu hai người tiếp xúc, Thang Ninh lỡ gọi nhầm anh là chồng, lần thứ hai còn nhận nhầm người rồi nói "Yêu anh" nữa.
Nên Thang Ninh luôn có chút e ngại khi gặp anh trai cô ấy.
Cô cảm thấy mỗi lần nhìn thấy anh hoặc nghĩ đến anh, cô đều nhớ lại cảm giác xấu hổ đó.
Cố Lê hào hứng nói với Thang Ninh: "À phải rồi, ba tớ đã đồng ý cho tớ thỉnh thoảng đi hát ở quán bar rồi, tớ đã liên hệ với chị khóa trên tìm tớ trước đó, tháng sau có một quán bar khai trương, chị ấy dẫn tớ đi xem và gặp người phụ trách ban nhạc, cậu đi cùng tớ nhé?"
"Ừ, nếu công việc không quá bận thì tớ sẽ đi cùng cậu."
"Không được, cậu nhất định phải đi chung với tớ, chủ yếu là vì tớ đã nói với ba mẹ là đi cùng cậu nên họ mới đồng ý." Cố Lê cầu xin: "Nếu cậu không đi thì sẽ lộ mất."
Thang Ninh: "Được, nếu bận quá thì cùng lắm tớ xách máy tính theo vừa làm vừa cổ vũ cậu.”
"Vợ tớ là tốt nhất!" Cố Lê chống cằm nhìn cô: "Vợ tớ tốt thế này, sao không có đàn ông theo đuổi nhỉ? Có phải bọn họ mù hết rồi không?"
Thang Ninh ngẩn người.
Thực ra thỉnh thoảng cô vẫn bị hỏi xin số điện thoại, cũng bị "Giới thiệu" đủ kiểu, nhưng cô thường lười phản ứng, cũng không nói chuyện này với Cố Lê.
"Không có ai theo đuổi cũng tốt, bình yên hơn." Thang Ninh mỉm cười.
"Tiếc là xung quanh chúng ta chả có mấy mống đàn ông tốt." Cố Lê lắc đầu: "Đều không xứng với cậu, một là điều kiện kém, hai là tồi."
Thang Ninh cũng thở dài: "Mình cảm thấy đàn ông bây giờ, hình như chỉ cần đẹp trai một chút là dễ trở nên đểu."
"Đúng đấy, lần trước cậu còn bảo đã gặp một gã công khai nói đến nhà bồ nhí trong công ty cậu nữa mà." Cố Lê làm một biểu cảm ghê tởm: "Nghĩ đến thôi là đã thấy tởm."
"Nhưng anh ta đẹp trai thật..." Thang Ninh nhớ lại khuôn mặt người đó, không khỏi cảm thán: "Có lẽ con gái nhìn thấy sẽ không thể cưỡng lại được, tồi cũng chấp nhận thôi."
"Tớ muốn xem đẹp trai đến mức nào!" Cố Lê bất mãn chống nạnh: "Lần sau tớ đến công ty cậu, cậu dẫn tớ đi xem đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-30.html.]
"Tớ sợ cậu chỉ thẳng vào mũi người ta rồi mắng người ta là đồ tồi mất." Nói xong, Thang Ninh nghĩ đến điều gì đó rồi cười: "Còn nhớ hồi đại học không, có một bạn cùng lớp bị cắm sừng mà không dám đi tìm thằng tồi đó để nói lý, cậu cầm cái loa đến dưới ký túc xá của nó chửi, làm cho cả trường đều biết thằng đó là đồ tồi.”
"Đáng đời nó chứ, đàn ông tồi vốn phải bị lên án! Điều tớ không thể chấp nhận nhất chính là ngoại tình cắm sừng, bị tớ phát hiện là tớ cho toi đời!" Nói xong, Cố Lê nheo mắt nắm chặt tay, biểu cảm cau có.
Hai người trò chuyện đủ thứ, giữa chừng Cố Lê đột nhiên thấy đau bụng, đi vệ sinh một lúc.
Đi rất lâu mới quay lại, thấy cô ấy vẫn ôm bụng với vẻ mặt đau đớn, Thang Ninh hỏi: "Sao vậy?”
Cố Lê đau đến mức toát mồ hôi lạnh: "Không biết nữa, tự dưng bụng tớ đau quá."
"Có sao không? Có cần đi bệnh viện không?" Thang Ninh lo lắng hỏi.
"Không cần đâu." Cố Lê ngồi phịch xuống ghế, thở dốc: "Dạ dày tớ vốn không được khỏe lắm, có lẽ nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ thôi."
Tuy nói vậy, nhưng Cố Lê biết rất rõ cảm giác đau bụng hiện tại khác hẳn với cơn đau dạ dày trước đây của cô ấy.
Có cảm giác như bị kẹp chặt bởi một cái kìm, đau quặn thắt.
Sắc mặt và môi cô ấy bắt đầu tái nhợt, giọng nói cũng rất yếu ớt.
Thang Ninh thấy cô ấy như vậy thì lo lắng: "Hay là để tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé?"
"Không cần đâu, về nhà nằm một lát chắc sẽ đỡ thôi." Cố Lê cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện ra mình đau đến nỗi chân mềm nhũn, hoàn toàn không thể đứng vững.
Thang Ninh thấy tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng, vội đỡ Cố Lê dậy: "Đi thôi, chúng ta mau đến bệnh viện."
Cô đỡ Cố Lê suốt quãng đường, cứ đi vài bước Cố Lê lại phải nhăn mặt nghỉ một chút để thở.
Cuối cùng cũng lên được taxi, nhưng khi xuống xe Cố Lê đau đến mức không thể đi nổi nữa.
Thang Ninh không nói hai lời, bế Cố Lê kiểu công chúa và đi thẳng đến phòng cấp cứu để lấy số.
Trong lúc chờ kết quả chụp X-quang và xét nghiệm máu, Cố Lê dựa vào vai Thang Ninh, trông rất yếu ớt, có vẻ như ngay cả việc thở cũng khiến cô ấy thấy đau.
Thang Ninh chỉ có thể nắm tay cô ấy an ủi: "Không sao đâu, chúng ta đến bệnh viện rồi, đừng lo lắng."
"Ừ." Khó khăn lắm Cố Lê mới phát ra được một âm tiết: "Cảm ơn cậu."
Thang Ninh vừa định mở miệng thì nghe thấy bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm nói: "Bệnh nhân Cố Lê, cô bị viêm ruột thừa cấp tính, cần phải phẫu thuật ngay lập tức."
Mặc dù biết viêm ruột thừa không phải là bệnh gì ghê gớm, nhưng khi nghe đến phẫu thuật, Thang Ninh vẫn không khỏi hoảng hốt.
"Người nhà của cô ấy đã đến chưa?" Bác sĩ hỏi.
"Nếu cần ký giấy tờ hay thanh toán gì, tôi có thể làm được." Thang Ninh đứng dậy bước đến trước mặt bác sĩ.
Bác sĩ đưa cho cô một tờ giấy: "Vậy cô đi đóng tiền viện phí trước đi, tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy vào phẫu thuật càng sớm càng tốt."
"Vâng, vâng." Lúc chuẩn bị đi, Thang Ninh không yên tâm nên liếc nhìn Cố Lê: "Cậu đừng lo lắng, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi, đừng sợ."
"Ừ." Chỉ cần nhìn thấy Thang Ninh là Cố Lê đã cảm thấy an tâm hơn nhiều: "Lát gặp lại nhé."
Thang Ninh cầm giấy thanh toán rồi vội vàng chạy đi.
Sau khi được đưa lên giường bệnh, Cố Lê nhắn tin cho Cố Ngộ nói sơ qua tình hình.