ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 299

Cập nhật lúc: 2025-01-21 09:44:22
Lượt xem: 28

Chưa đầy hai tháng sau khi Thang Ninh mang thai, Cố Lê cũng có thai.

Thế là hai người có bạn đồng hành trong thai kỳ, cũng không cô đơn nữa.

Mỗi ngày Cố Ngộ đều giúp Thang Ninh làm rất nhiều việc, tra cứu nhiều tài liệu, thai kỳ cần chú ý những gì, sẽ gặp những vấn đề gì, cần chuẩn bị trước để đến lúc đó không căng thẳng.

Giai đoạn đầu Cố Ngộ mua một số dầu chống rạn da, canxi chống chuột rút cuối thai kỳ.

Cũng dần dần bắt đầu mua một số thứ có thể sẽ dùng đến sau khi sinh con, từ nhỏ đến lớn như khăn giấy ướt tã lót hay giường cũi máy hút sữa.

Biết Cố Lê cũng mang thai, anh tiện tay mua giúp Cố Lê một bộ cùng loại.

Đầu thai kỳ, Thang Ninh tìm hiểu đơn giản một số phản ứng khi mang thai, nói là sẽ có ốm nghén rất nặng.

Cô báo trước tình hình với Châu Vũ, còn nói nếu thực sự có lý do khách quan về cơ thể thì cô xin phép được làm việc tại nhà và đã được Châu Vũ đồng ý.

Nhưng suốt quá trình mang thai, Thang Ninh đều rất bình thường, hầu như không có phản ứng gì, chỉ thỉnh thoảng buồn nôn vài lần, ăn uống kém đi chút chứ chưa nghén lần nào.

So ra, Cố Lê khổ hơn, cô ấy phải trải qua đủ mọi vấn đề.

Đầu thai kỳ, mỗi ngày cô ấy nôn không ngừng, cảm giác một ngày 24 tiếng như đi tàu biển, không ăn được gì, ngửi gì cũng buồn nôn.

Một ngày có thể nôn hơn chục lần, nôn đến khi dạ dày không còn gì, chỉ còn mật vẫn tiếp tục, cả người kiệt sức nằm liệt trên giường, hoàn toàn không thể tự chăm sóc bản thân.

Ngược lại, Thang Ninh vẫn tăng ca họp hành mỗi ngày, như thể sức chiến đấu chẳng giảm chút nào.

Thang Ninh cảm thấy mình ngoài việc thay đổi khẩu vị ăn uống ra thì chẳng khác gì lúc chưa mang thai.

Nhưng đến giữa và cuối thai kỳ, vì bụng to lên nên hơi bất tiện.

Cô vẫn đi làm ở công ty mỗi ngày như thường, kiên trì đến một tháng trước ngày dự sinh thì Thang Ninh mới bắt đầu làm việc tại nhà.

Nhưng có vẻ đây là thao tác thông thường của luật sư, trước đây họ có một đối tác mà đến tận một ngày trước khi sinh vẫn làm việc ở công ty, tử cung bắt đầu co thắt rồi vẫn còn trả lời email.

Đúng là hình mẫu nữ cường nhân.

Tháng cuối cùng, Thang Ninh nghiêm túc bước vào giai đoạn cuối cùng chuẩn bị sinh nở.

Từ lúc mới mang thai, Thang Ninh đã chuẩn bị sinh thường, nghe nói như vậy dễ hồi phục, hơn nữa giờ tiêm gây tê có thể giảm 80% cảm giác đau, sinh thường thì sinh xong sẽ không đau nữa.

Mổ đẻ thì lúc sinh không đau lắm, nhưng sinh xong sẽ đau kinh khủng.

Thang Ninh thấy vẫn nên đau một lần cho xong.

Để sinh thường thuận lợi, Thang Ninh nghe lời bác sĩ, mỗi ngày kiên trì đi mười nghìn bước, duy trì lượng vận động nhất định.

Mỗi ngày cho dù có làm xong việc hay không, sau khi ăn tối xong Cố Ngộ đều kiên quyết dẫn cô đi dạo.

Lúc đầu Thang Ninh còn tự nguyện đi, sau này bụng to lên, cơ thể bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nên cô đ.â.m ra lười, không muốn đi nữa.

Sau đó Cố Ngộ đưa ra chính sách, mỗi ngày dẫn Thang Ninh đi dạo các trung tâm thương mại, nhiệm vụ mỗi ngày là phải mua ít nhất 1000 tệ đồ, không mua đủ không được về.

Lúc đầu Thang Ninh còn mua một số đồ sau này em bé sinh ra sẽ dùng đến, coi như là g.i.ế.c thời gian, nhưng về sau đồ đạc đã mua gần đủ rồi, hơn nữa những trung tâm thương mại đó cũng chán không còn mới mẻ nữa, cô bắt đầu mua hộp quà thú nhồi bông bí mật.

Nói cho hay thì là để tiêu hết tiền nhưng thực chất là do cô lười đi, nên mỗi lần đến cửa hàng hộp quà bí mật mua xong là đi về luôn.

Không thể không nói, mỗi ngày phải tiêu hết một nghìn tệ thực sự không dễ như tưởng tượng.

Nhưng lại cảm thấy khá sướng.

Trải nghiệm cuộc sống hào môn phiên bản giá rẻ.

Giữa thai kỳ, Thang Ninh bắt đầu thèm ngọt, hội thoại trong tin nhắn hàng ngày với Cố Lê là cô nói muốn ăn đồ ngọt, cô ấy nói cũng muốn ăn, rồi hai người quyết định hẹn nhau đi ăn vụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-299.html.]

Mang thai không được ăn quá nhiều đường vì sẽ bị tiểu đường thai kỳ, nên bác sĩ dặn phải tuân thủ nghiêm ngặt tiêu chuẩn, hoa quả cũng không nên ăn loại có nhiều đường.

Bình thường Cố Ngộ và Trần Thạc quản việc này khá nghiêm, thế nên trong nhà sẽ không xuất hiện đồ có nhiều đường.

Chủ yếu là do bị bác sĩ dọa, nói tiểu đường thai kỳ có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng.

Tóm lại những việc không có lợi cho mẹ và con, hai người đàn ông đều kiên quyết chống đối.

Trước đây Thang Ninh rất thích uống đồ ngọt, giờ mang thai khi nghe đến hai chữ "trà sữa" là mắt sáng lên.

Để cùng cô "cai nghiện", từ khi cô mang thai, Cố Ngộ cũng chưa từng uống một ly cà phê nào.

Không nỡ để cô làm người duy nhất phải kiểm soát miệng ăn vì mang thai, nên anh sẽ cùng cô đồng cảm cộng khổ trong phạm vi có thể.

Nhưng mặc dù Thang Ninh không kiểm soát được cảm giác thèm ăn ngọt, nhưng cô vẫn có khả năng tự kiềm chế.

Cố Lê thì không được rồi, mỗi ngày khóc lóc đòi uống trà sữa khiến Trần Thạc đau hết cả đầu, hoàn toàn bó tay với cô ấy.

Một mặt, anh ta lo lắng sẽ gây ra vấn đề gì về sinh lý, mặt khác lại xót cô ấy.

Đầu thai kỳ Cố Lê nôn điên cuồng, cân nặng giảm xuống mức thấp nhất trong lịch sử, Cố Lê nói để bù lại cân nặng trước đó thì nhất định phải ăn điên cuồng trong giai đoạn giữa thai kỳ khi khôi phục khẩu vị.

Nhưng dù sao Cố Lê cũng là nóc nhà, cuối cùng Trần Thạc cũng chỉ có thể chiều theo ý cô ấy.

Cho đến cuối cùng vẫn là sau một lần khám thai suýt không đạt tiêu chuẩn mới ngoan hơn.

Người ta nói chua con trai cay con gái, hai người có vẻ không thích chua cũng không thích cay.

Chỉ thích ăn ngọt.

Cố Ngộ đùa, thích ăn ngọt như vậy, chắc chắn sau này sẽ sinh ra một cô bé ngọt ngào.

Hai người không có kỳ vọng gì đối với giới tính của con, tóm lại chỉ cần là con mình thì đều thích cả, cho đến giờ khi mua đồ hai người đều mua một là trung tính hai là không tiếc tiền mua cả đồ bé trai và bé gái.

Từ khi mang thai, Tống Mạn Tư không cho phép hai người ăn cơm ngoài nữa, mỗi tối đều gửi cơm gửi thức ăn đến cho hai nhà.

Phải nói, ở cạnh nhà nhau thực sự rất tiện, mỗi lần muốn đến thăm sẽ không phải đi qua đi lại giữa hai nhà.

Hơn nữa thời gian mang thai của hai người sêm sêm nhau, đến lúc đó rất nhiều việc có thể làm cùng nhau, cũng có thể cùng chăm sóc con cái, quả thực là quá hoàn hảo.

Một trưa nọ, Trần Thạc và Cố Ngộ đều đang làm việc, Tống Mạn Tư gửi cơm trưa cho hai người, rồi nhìn cái bụng rõ ràng đã to hơn một vòng của Thang Ninh, nói: "Chà, Ninh Ninh, tháng sau đủ tháng rồi phải không con?"

Thang Ninh vuốt bụng mình nói: "Dạ đúng rồi mẹ, là ngày mười tám tháng sau."

"Sắp rồi sắp rồi!" Tống Mạn Tư xoa xoa tay: "Đã chuẩn bị hết đồ đạc chưa? Còn thiếu gì không, có thiếu thì cứ nói với mẹ, để mẹ đi mua."

Thang Ninh cũng không muốn Tống Mạn Tư lo lắng quá, rất bình thản an ủi: "Đã chuẩn bị gần xong hết rồi mẹ, bọn con cũng đã đặt trung tâm ở cữ rồi, mẹ yên tâm đi ạ."

Tống Mạn Tư vẫn lộ vẻ lo lắng: "Trung tâm ở cữ có đáng tin cậy không?"

"Ôi, đáng tin đáng tin, con cũng đặt trung tâm ở cữ mà." Cố Lê vừa cắn một miếng đùi gà to vừa nói: "Bây giờ trung tâm ở cữ rất cao cấp, cơm cữ con nhìn ảnh thôi đã chảy nước miếng rồi, hơn nữa trong đó toàn người chăm sóc sau sinh chuyên nghiệp, đều là dịch vụ trọn gói rất đầy đủ."

Tống Mạn Tư vẫn hơi do dự: "Con thì không sao, nhưng để người khác chăm sóc Ninh Ninh thì mẹ yên tâm sao nổi..."

Nghe câu này, Thang Ninh cảm thấy rất ấm áp: "Không sao đâu mẹ, đến lúc đó mọi người có thể đến thăm con và bé mỗi ngày mà."

Tống Mạn Tư kéo tay Thang Ninh: "Vậy có thể ở lại ban đêm không, để mẹ qua chăm con nhé, mẹ sợ họ chăm không tốt, dù sao cũng không phải người nhà, chắc chắn sẽ chăm sóc không tỉ mỉ bằng nhà mình, hơn nữa vừa sinh xong cũng nhiều việc bất tiện, mẹ sợ lúc đó con lại không tiện nhờ người khác."

"Ôi, mẹ..." Cố Lê kéo dài giọng, ngắt lời: "Mẹ cứ nghỉ ngơi lấy sức đi, đến lúc hai đứa con cùng sinh mẹ làm sao chăm sóc cho xuể?"

"Có gì đâu, chăm một đứa cũng là chăm, chăm hai đứa cũng là chăm mà." Tống Mạn Tư tự hào nói: "Coi như chăm sinh đôi ấy mà."

Loading...