ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 298
Cập nhật lúc: 2025-01-21 09:38:19
Lượt xem: 18
Thực ra khi gặp mặt thầy La xong Cố Ngộ đã cảm thấy hơi chán, anh nhắn tin cho Thang Ninh, hỏi khi nào cô xong việc.
Thang Ninh nói ở đó không tiện đỗ xe, lát nữa cô sẽ đi bộ đến trường của anh, bảo Cố Ngộ đợi thêm một lát.
Nửa tiếng sau, Thang Ninh nói đã đến cổng trường Cố Ngộ rồi.
Cố Ngộ chào tạm biệt vài người bạn học rồi rời đi, lúc ra ngoài Quý Tĩnh cũng đi theo.
Cô ta đi song song với Cố Ngộ, nói: "Không còn sớm nữa, tôi cũng sắp về rồi."
Cố Ngộ "ồ" một tiếng, đi nhanh hơn.
Quý Tĩnh đi giày cao gót khó khăn đuổi theo.
Vốn định tìm cơ hội để anh đưa mình về nhà, ai ngờ cả quãng đường Cố Ngộ đi rất nhanh, hầu như là chạy bước nhỏ đến cổng trường.
Quý Tĩnh đi giày cao gót rất vất vả theo kịp, thấy ở cổng trường có một cô gái đang đứng, trông tuổi không lớn, búi tóc đơn giản, không trang điểm gì nhiều, tuy rất giản dị nhưng có thể thấy cô vốn rất xinh đẹp.
Cố Ngộ vừa thấy Thang Ninh liền nắm tay cô, gọi: "Bà xã."
Quý Tĩnh đuổi theo phía sau nghe thấy hai chữ này thì ngẩn người, lại đánh giá cô một lượt, lẩm bẩm: "Đây là... Vợ cậu à?"
Cố Ngộ còn chưa nhận ra có người đi theo phía sau mình, anh tưởng cô ta đã đi từ lâu rồi.
Anh lịch sự giới thiệu: "Ừm, là vợ tôi."
Quý Tĩnh buột miệng: "Khác với tưởng tượng của tôi nhỉ."
Kiểu lời này dù là khen hay chê đều khiến người ta cảm thấy hơi bị xúc phạm.
Giọng Cố Ngộ chợt lạnh đi: "Nếu không có việc gì thì chúng tôi đi trước."
"O, đợi một chút." Quý Tĩnh gọi họ lại: "À, hôm nay tôi không lái xe đến, tiện thể chở tôi một đoạn được không?"
Không cần hỏi địa chỉ nhà, Cố Ngộ dứt khoát nói: "Không tiện đường."
Vừa nãy, suốt quá trình, ánh mắt Quý Tĩnh nhìn Cố Ngộ đều tràn đầy tình cảm, lúc muốn anh đưa về lại lộ vẻ yếu đuối.
Khiến Thang Ninh nảy sinh chút thù địch.
Thấy bên Cố Ngộ không thành công, Quý Tĩnh lại tạo áp lực lên Thang Ninh: "Xin lỗi, nhưng tôi đi giày cao gót thực sự không tiện."
Thang Ninh bề ngoài cười hì hì, lấy điện thoại ra nói: "Hay là tôi gọi xe cho cô nhé."
Quý Tĩnh vừa nãy còn giả vờ yếu ớt lập tức thôi ngay, nhiệt độ trong mắt hạ xuống: "Không cần đâu, nếu không tiện thì thôi."
Cố Ngộ có cảm giác thoải mái vì cuối cùng cũng thoát khỏi cô ta, kéo tay Thang Ninh đi luôn không ngoái đầu lại.
Lên xe Thang Ninh vẫn không nói gì.
Cố Ngộ dò hỏi: "Sao vậy, đang nghĩ gì thế?"
Thang Ninh nói hơi chua chua: "Người vừa rồi là bạn học cũ của anh à?"
"Em nói xem có trùng hợp không, cô ta chính là Quý Tĩnh đó, nếu không phải thời gian trước em vừa tìm ra thư tình của cô ta, thì anh thực sự không còn chút ấn tượng nào về cô ta nữa."
"Ồ..." Thang Ninh kéo dài giọng: "Em có ấn tượng, hoa khôi trường phải không?"
"Hả? Em còn biết cô ta là hoa khôi nữa à?"
Thang Ninh nhớ lại từng lời nói từng cử chỉ của Quý Tĩnh với Cố Ngộ vừa rồi, đột nhiên nổi cơn ghen.
Cố Ngộ đã là kiểu người chưa bao giờ che giấu sự thật mình đã kết hôn, vậy mà vẫn bị người khác giới quấn lấy như vậy.
Xem ra thực sự không thể lơ là, vừa nãy nếu cô không ở đó, nói không chừng anh đã bị người ta thừa cơ hội lợi dụng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-298.html.]
Giờ nghĩ lại vẫn hơi sợ.
Về nhà, Thang Ninh cảm thấy dục vọng chiếm hữu của mình sắp tràn ra ngoài.
Chưa cởi giày, cô đã ôm lấy Cố Ngộ và hôn anh dữ dội.
Bình thường Thang Ninh rất hiếm khi chủ động như vậy, Cố Ngộ tranh thủ khoảng cách giữa nụ hôn hỏi: "Sao vậy? Tối uống rượu à?"
"Không uống rượu, sao thế, giờ em trông giống đang say rượu à? Không thích sao?"
"Không có, chỉ là hơi giống sói con đói..." Cố Ngộ dùng mu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ má cô: "Thích, thích lắm luôn."
"Có thể là đang rụng trứng, khi rụng trứng ham muốn t.ì.n.h d.ụ.c sẽ mạnh hơn một chút..." Thang Ninh vừa nói vừa cởi từng cúc áo sơ mi của Cố Ngộ.
Động tác này hoàn toàn khơi gợi hứng thú của Cố Ngộ.
Anh trở thành chủ động, vòng tay ôm chặt lấy Thang Ninh, hơi thở phả lên mặt cô: "Vậy để anh cho em thấy thế nào mới gọi là ham muốn t.ì.n.h d.ụ.c thực sự."
Tối hôm đó làm tổng cộng bốn lần.
Cũng không biết cái gì lên não, lại không đeo bao.
Nửa tháng sau, kinh nguyệt của Thang Ninh trễ.
Bình thường kinh nguyệt của Thang Ninh khá đều đặn.
Lần trễ này khiến cô có một linh cảm...
Cô lập tức lấy que thử thai mà lúc trước Cố Lê mua dư cho cô một hộp để thử ra.
Quả nhiên, hiện lên hai vạch đỏ.
Tuy từ trước đó đã có tâm lý tùy duyên về việc có con rồi.
Nhưng khi thực sự biết mình mang thai, cô vẫn có cảm giác khó tin.
Cô sắp làm mẹ rồi.
Cô và Cố Ngộ sắp cùng nhau nuôi dưỡng một sinh mệnh mới.
Thang Ninh không biết nên thông báo cho Cố Ngộ bằng cách nào.
Tối cô vào phòng tắm, chụp một bức ảnh que thử thai gửi cho Cố Ngộ.
Rồi cô hơi căng thẳng chờ đợi phản ứng của Cố Ngộ.
Vài giây sau, Cố Ngộ gõ cửa phòng tắm.
Thang Ninh đi qua mở cửa.
Ngẩng lên, nhìn vào mắt Cố Ngộ.
Cố Ngộ dường như đang cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Anh sợ mình nhìn nhầm... Đây là... Có rồi à?"
Thang Ninh cẩn thận gật đầu: "Vâng, có lẽ vậy."
Biểu cảm của Cố Ngộ trong khoảnh khắc đó rất phong phú, vừa hưng phấn vừa ngạc nhiên vừa hơi không biết phải làm sao.
Anh một tay ôm chặt lấy Thang Ninh bế lên, rồi đột nhiên đặt xuống nói: "Không được không được, bây giờ vẫn chưa ổn định lắm, phải nhẹ nhàng một chút."
Cố Ngộ đỡ tay cô hỏi: "Em tắm một mình có sao không, có cần anh phục vụ em không?"
Thang Ninh cười nói: "Không sao, không cần căng thẳng thế đâu."
"Xin lỗi, anh thực sự quá vui." Cố Ngộ ôm cô rất cẩn thận: "Chúng ta sắp có em bé rồi."
Thang Ninh trong vòng tay Cố Ngộ, cảm nhận được một sức mạnh chưa từng có.
Cô sắp làm mẹ rồi, sau này trên thế giới này sẽ có người thân thực sự có quan hệ huyết thống với cô.