ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-01-21 09:38:16
Lượt xem: 19

Một ngày nọ, thầy La - thầy chủ nhiệm cấp ba đột nhiên nhắn tin cho Cố Ngộ, nói năm nay là năm cuối cùng thầy dạy học, sang năm sẽ nghỉ hưu.

Sau khi nghỉ hưu thầy định về quê, muốn nhờ Cố Ngộ liên lạc với tất cả bạn học khóa đó, hẹn mọi người gặp mặt lần nữa.

Nhân duyên hồi đi học của Cố Ngộ rất tốt, lại còn là nhân vật nổi tiếng của trường nên anh không từ chối việc liên hệ với mọi người.

Chưa đầy một tuần, anh đã lập được một nhóm với 70-80% các bạn học cũ.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, mọi người chưa từng gặp lại nhau, có cơ hội như vậy, ngoại trừ những bạn thực sự không sắp xếp được thời gian thì hầu như mọi người đều đến đông đủ.

Lúc đó một khóa cấp ba có năm lớp, mỗi lớp hơn ba mươi người.

Hôm nay tổng cộng đến khoảng bảy tám mươi người, nhiều người như vậy cũng khá hoành tráng.

Mọi người hẹn một tối thứ sáu, đợi học sinh tan học xong thì tụ tập ở sân tập trong nhà của trường cấp ba, chuẩn bị một ít đồ ăn đơn giản.

Hôm nay Thang Ninh cũng đang ăn tối với đồng nghiệp gần đó, Cố Ngộ nói khi về anh sẽ tiện đường đón cô về nhà.

Tối đến phòng riêng của nhà hàng, từng khuôn mặt quen thuộc ngày xưa lại xuất hiện trước mắt, có cảm giác thời gian trôi qua nhanh quá.

Ngoại trừ một số người rõ ràng đã can thiệp thẩm mỹ, thì hầu như đều có thể nhận ra giống hồi đi học.

Trường của Cố Ngộ là trường cấp ba trọng điểm của thành phố, phần lớn học sinh cũng đều thi đỗ vào các trường đại học hàng đầu, sau khi tốt nghiệp thì trở thành những người ưu tú.

Cố Ngộ thường không thích tham gia những buổi họp mặt bạn học kiểu này, trước đây có một lần quy mô nhỏ anh cũng không tham gia.

Nếu không phải lần này nể mặt thầy La thì anh cũng không muốn đến.

Chuyện Cố Ngộ sẽ đến cũng lan truyền khắp nhóm cựu học sinh, nghe nói có mấy bạn nữ sau khi biết anh sẽ đến mới hủy nhiều lịch trình để đến đây.

Cố Ngộ cảm thấy không khí họp mặt giữa các bạn học có cái gì đó rất khó tả, kiểu mất tự nhiên, rõ ràng là quen biết từ thời niên thiếu, coi như là những mối quan hệ hiểu rõ tính cách nhau, nhưng vì lâu quá không gặp mà dùng sự khách sáo để che đậy cái xa lạ, tất cả mọi người đã trở nên quá lịch sự và xa cách, các chàng trai cứ ra sức chứng minh sự nghiệp thành công, còn những cô gái thì ra sức chứng minh gia đình mình hạnh phúc.

Cố Ngộ ở bên cạnh có cảm giác mình như một người nghe kể chuyện.

Tất nhiên cũng có không ít người đến hỏi thăm Cố Ngộ, câu đầu tiên luôn hỏi gần đây công việc thế nào, câu thứ hai là hỏi tình hình tình cảm của anh.

Đối với câu hỏi đầu tiên, Cố Ngộ toàn trả lời qua loa là hiện đang làm việc ở TL, đến câu hỏi thứ hai anh mới hứng thú.

Anh nói mình đã kết hôn rồi.

Thực ra kết hôn ở tuổi ba mươi cũng rất bình thường.

Chỉ là mọi người đều khá tò mò, người như thế nào có thể chinh phục được nam thần như Cố Ngộ.

Bên cạnh có không ít bạn nữ đang xì xầm to nhỏ.

Trong đám đông có một cô gái trông rất nổi bật, cô ta mặc một bộ đồ Chanel, tóc búi cầu kỳ, trông có chút cảm giác tiểu thư danh giá.

Dung mạo và khí chất đều có thể nói là xuất chúng, tình trạng da hoàn toàn không thấy đã ba mươi tuổi.

Người xung quanh đều hỏi bí quyết của cô ta: "Quý Tĩnh, cậu bảo dưỡng thế nào vậy, trông đẹp quá, da đẹp dáng cũng đẹp, giờ cậu ra ngoài mà nói là sinh viên đại học cũng có người tin đó."

Quý Tĩnh cười nhẹ nhàng: "Không có đâu, chỉ là ngày thường chú ý nhiều đến phương diện này thôi."

Một bạn nữ bên cạnh tiếp tục hỏi: "Trước đây tớ nghe nói cậu đã gả vào gia đình giàu có phải không?"

"Không." Quý Tĩnh lắc đầu: "Hiện tại tớ độc thân."

Nói xong câu đó, ánh mắt cô ta tìm kiếm Cố Ngộ trong đám đông.

Có lẽ vì Cố Ngộ trông vẫn giống hệt như hồi thiếu niên, nên khoảnh khắc đó, cô ta có cảm giác như đang quay về thời trẻ.

Lúc đó Cố Ngộ chính là ánh trăng sáng trong tim cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-297.html.]

Trước đây, học lực của Quý Tĩnh chỉ ở mức trung bình, mà Cố Ngộ luôn đứng top 3 khối, lúc đó cô ta một lòng muốn theo bước chân Cố Ngộ nên cũng bắt đầu chăm chỉ học tập.

Tuy cuối cùng không thi đỗ cùng trường đại học với Cố Ngộ, nhưng lúc đó cô ta luôn xem Cố Ngộ như một tia sáng trong cuộc đời mình.

Chỉ tiếc là sau khi tốt nghiệp hai người liền mất liên lạc, lúc đó cô ta đã thử kết bạn WeChat với Cố Ngộ nhưng anh không chấp nhận.

Cố Ngộ cho người ta cảm giác không lạnh không nhạt, thậm chí còn khá tươi sáng, nhưng với con gái anh lại có một loại cảm giác xa cách.

Như thể luôn rất lịch sự thể hiện sự từ chối.

Tình cảm sâu đậm thời niên thiếu, theo thời gian trôi qua cũng sẽ phai nhạt.

Mấy năm sau đó cô ta không gặp lại Cố Ngộ nữa, tuy trong thâm tâm vẫn luôn có người này nhưng cũng không tiếp tục theo đuổi.

Sau đó Quý Tĩnh quen biết một ông chủ công ty niêm yết và kết hôn với anh ta, cũng coi như là được gả vào nhà giàu, sau khi kết hôn một năm thì phát hiện đối phương ngoại tình.

Kiện ra tòa, cô ta thắng được rất nhiều tiền.

Sau đó cô ta tự làm media, giờ cuộc sống đã giàu có, nhưng nội tâm rất trống rỗng.

Thực ra lúc đầu kết hôn với chồng cũ cũng không phải vì yêu anh ta, mà chỉ vì cô ta muốn có cuộc sống no đủ mà thôi.

Bây giờ cô ta đã có cuộc sống no đủ rồi thì lại bắt đầu khao khát tình yêu.

Nhưng tuổi ba mươi rất khó tìm lại cảm giác yêu đương.

Trừ khi gặp lại người từng yêu.

Khoảnh khắc Quý Tĩnh nhìn thấy Cố Ngộ, cô ta biết, cả đời này cô ta chỉ trao trái tim chân thành cho người đó.

Cô ta vuốt tóc, đi đến trước mặt Cố Ngộ, gọi thẳng tên anh: "Cố Ngộ, đã lâu không gặp."

Cố Ngộ vẫn nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn: "Chào cậu." Đây đã là người thứ hai mươi hôm nay đến chào hỏi gọi được tên anh mà anh không nhớ được tên rồi.

"À, tôi là Quý Tĩnh, không biết cậu còn nhớ không?" Cách nói chuyện của Quý Tĩnh có chút giống thiếu nữ ngại ngùng.

"Ừm, nhớ." Mấy ngày trước vợ anh vừa lật thư tình cô ta viết cho anh ngày xưa.

Mặt Quý Tĩnh đầy vẻ vui mừng: "Cậu còn nhớ tôi."

Cố Ngộ cũng không thể nói thật với cô ta rằng thật ra anh gần như đã quên mất cô ta, chỉ cười gượng.

"À, nghe nói gần đây cậu làm việc ở TL phải không? Tôi cũng làm công việc liên quan đến internet, tiện cho xin thông tin liên lạc được không?" Quý Tĩnh chủ động tấn công.

Cố Ngộ ngẩn người, rồi nói: "Tôi cho cậu email nhé, bình thường liên quan tới công việc thì đều liên lạc qua email."

Quý Tĩnh không chịu buông tha: "Bình thường tôi không hay dùng email lắm, vẫn là WeChat đi."

Cố Ngộ cũng không vòng vo: "Hôm nay tôi mang số cá nhân, số này bình thường không thêm người lạ, lần sau có cơ hội sẽ cho cậu số công việc."

Dù sao cũng không phải nữ sinh chưa trải đời gì, những màn từ chối kiểu này Quý Tĩnh cũng không phải không hiểu.

Từ cái nhìn đầu tiên thấy Cố Ngộ, cô ta đã lập tức nhìn ngón áp út của anh, anh đeo nhẫn, vậy chắc chắn đã kết hôn rồi.

Nhưng cô ta cũng không thất vọng, cũng không ngạc nhiên.

Đây là điều cô ta đã lường trước.

Nhưng có lẽ vì xung quanh cô ta có quá nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ, ngược lại khiến cô ta cảm thấy người đã kết hôn dễ ra tay hơn.

Chính những người đã kết hôn rồi thì tình yêu của họ mới bị mài mòn, những người như vậy mới dễ thừa cơ lợi dụng hơn.

Dù sao đàn ông trên đời cũng không có ai không thích ăn vụng.

Bây giờ giả vờ thanh cao cũng vô dụng.

Loading...