ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 294

Cập nhật lúc: 2025-01-21 09:28:48
Lượt xem: 21

Vốn tưởng không có cơ hội gặp lại, nhưng không ngờ lần lại chạm mặt ở Hermès.

— Một nơi trông có vẻ chẳng liên quan gì đến Thang Ninh.

Mắt Mạnh Chúc Vy nhìn xuống, trước tiên thấy túi mua sắm trong tay cô: "Đến mua đồ à?"

Cũng không gọi tên chào hỏi, giọng điệu đầy vẻ không quan tâm, Thang Ninh không muốn để ý, chỉ đáp lại qua loa một tiếng "ừ".

Mạnh Chúc Vy chế giễu: "Giờ đãi ngộ lương thưởng của luật sư tốt thế rồi à, có thể tùy tiện mua Hermès luôn, hay là chỉ vào xem chứ không định mua?"

Thang Ninh biết Mạnh Chúc Vy nói vậy là muốn làm cô khó xử, đối phó với người như Mạnh Chúc Vy, Thang Ninh có cả tá cách: "Đúng là xem một vòng không có gì muốn mua, nhưng có vẻ cô cũng vậy mà."

Mạnh Chúc Vy liếc môi nói: "Tôi định mua túi Faubourg Birkin, đến đặt hàng, rồi xem có gì khác đáng mua không."

"Ồ, vậy tức là cũng chưa mua..." Thang Ninh nói với vẻ mặt "cô cao quý cái gì chứ".

Mạnh Chúc Vy tức không chịu nổi: "Mấy ngày trước tôi vừa đến mua đồ, hôm nay chỉ đến xem có mẫu mới nào không thôi."

Thang Ninh nhếch mép: "Mẫu mới thường không ra nhanh thế đâu."

Mạnh Chúc Vy khoanh tay nhìn cô: "Công việc vẫn ổn chứ? Có phải vẫn phải tăng ca đến nửa đêm không, nhờ cô mà giờ tôi làm pháp vụ, nhẹ nhàng hơn làm luật sư không biết bao nhiêu, lương còn gấp mấy lần luật sư, làm luật sư thực sự là làm nhiều kiếm ít, sống còn khổ hơn chó."

"Cũng được, cũng không mệt lắm, chủ yếu là hiệu suất làm việc của tôi khá cao, cơ bản giờ cũng không tăng ca nhiều." Thang Ninh nhìn cô ta với vẻ "thương hại": "Có lẽ là vấn đề năng lực của cô, hiệu suất làm việc quá thấp cũng là một nguyên nhân."

"Cô..." Mạnh Chúc Vy bị nói đến tức không để đâu cho hết.

Cô ta thấy Thang Ninh không có ý định đi, mỉa mai: "Còn xem gì nữa, tôi thấy có xem nữa cô cũng không mua nổi đâu."

"Tôi đang xem cô có mua không." Thang Ninh nhìn cô ta với vẻ mặt ngây thơ: "Tôi muốn xem cô mua được bao nhiêu đồ, để mở mang tầm mắt."

"Đã nói là tôi muốn mua túi Faubourg Birkin, không hiểu à, tôi thấy chắc cô cũng không biết túi Faubourg Birkin là gì đâu nhỉ."

Đối mặt với thái độ kiêu ngạo của Mạnh Chúc Vy, Thang Ninh thực sự không muốn nói chuyện với cô ta một chút nào nữa, chỉ là đã hẹn đợi Cố Ngộ trong này nên cô chỉ đành phải nói vài câu với cô ta.

Đúng lúc này, Cố Ngộ từ bên ngoài đi vào.

Khi Mạnh Chúc Vy thấy Cố Ngộ từ từ đi về phía hai người, toàn bộ biểu cảm đều thay đổi, mắt chợt tràn đầy ánh sáng.

Thấy một người đàn ông cực phẩm như vậy ở nơi như Hermès, đúng là sự tồn tại như mẫu người lý tưởng trong mơ.

Mạnh Chúc Vy lập tức có suy nghĩ đuổi Thang Ninh đi để làm quen với Cố Ngộ.

Cô ta nhìn Cố Ngộ đi đến bên cạnh Thang Ninh, Cố Ngộ hoàn toàn phớt lờ Mạnh Chúc Vy đối diện, dịu dàng hỏi Thang Ninh: "Sao? Có thích gì không?”

"Không có." Thang Ninh lắc đầu: "Không hợp với phong cách của em lắm."

Mạnh Chúc Vy liếc thấy hai người nắm tay nhau, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Vị này là..."

Thang Ninh vẫn lịch sự giới thiệu với cô ta: "À, đây là chồng tôi."

"Chồng... Chồng?!!!" Mạnh Chúc Vy kinh ngạc thốt lên.

Thực ra khi Cố Ngộ đi vào đã nghe thấy Mạnh Chúc Vy nói năng khiếm nhã với Thang Ninh, nhưng anh vẫn lịch sự chào hỏi cô ta: "Chào cô, tôi là chồng của Thang Ninh, Cố Ngộ."

Mạnh Chúc Vi nhìn Thang Ninh với vẻ khó tin: "Cô... Đã kết hôn rồi?"

Thang Ninh gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

Cố Ngộ là thuộc kiểu khiến Mạnh Chúc Vy rung động từ cái nhìn đầu tiên, nói thật mọi mặt của anh đều hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của cô ta.

Chỉ là khi biết anh là chồng Thang Ninh, mọi ấn tượng về Cố Ngộ lập tức tan biến.

Cảm thấy người này chắc chắn có bệnh gì đó hoặc có bí mật không thể nói ra mới ở bên người như Thang Ninh.

Cô ta tự an ủi, có khi là lừa đảo, muốn lừa tiền.

Xuất phát từ "lòng tốt", cô ta quan tâm hỏi: "Hai người... Quen nhau thế nào? Quen qua trang web hẹn hò à?"

Mỗi câu Mạnh Chúc Vy nói đều khiến người ta rất khó chịu, như thể ý nói quan hệ của hai người không đứng đắn, hoặc với điều kiện của Thang Ninh không giống như sẽ tìm được người đàn ông cực phẩm như Cố Ngộ vậy.

"Không phải." Thang Ninh thậm chí không muốn giải thích, chỉ đơn giản đáp lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-294.html.]

Ánh mắt Mạnh Chúc Vy đột nhiên thay đổi, không mấy thân thiện đánh giá Cố Ngộ một lượt, càng nhìn càng thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy ở bên Thang Ninh thật kỳ quặc, chắc chắn có mờ ám gì, trực tiếp nói toạc: "Bây giờ trong xã hội nhiều kẻ lừa đảo lắm, phải cẩn thận một chút."

Thang Ninh giả ngốc: "Lừa? Lừa gì?"

"Dù sao..." Mạnh Chúc Vy nghĩ ra điều gì đó nói: "Không phải là anh ta bắt cô đến mua Hermès cho anh ta chứ?"

Thang Ninh không nhịn được cười: "Trí tưởng tượng của cô phong phú quá nhỉ."

"Nếu không phải... Vậy là anh ta giúp cô mua?" Mạnh Chúc Vy cười khẩy.

Như nghe thấy một chuyện cười to đùng nào đó.

Thang Ninh không muốn để ý, Cố Ngộ chen vào: "Tôi không có tiền."

Mạnh Chúc Vy với vẻ mặt "thấy chưa, tôi nói không sai mà", vừa mở miệng định nói gì đó thì bị lời Cố Ngộ dập tắt.

Cố Ngộ vội nói: "Tiền của tôi đều nộp cho vợ tôi hết rồi."

Mạnh Chúc Vy nghẹn họng, cảm thấy khó chịu, lại truy hỏi: "Chắc vốn dĩ cũng không có bao nhiêu tiền."

"Đúng là không nhiều, cách tám con số trong một năm còn thiếu một chút, cần cố gắng hơn." Cố Ngộ thể hiện thái độ khiêm tốn.

"Tám con số..." Mạnh Chúc Vy cười: "Anh đang đùa gì vậy, ba hoa khoác lác phải không?"

Cố Ngộ lịch sự mà không kém phần mỉa mai nhìn cô ta: "Ừm, cô cứ coi là giả đi, nếu điều đó có thể khiến cô thoải mái hơn."

Cố Ngộ đã nói rõ như ban ngày rồi.

Chỉ thiếu nước nói thẳng vào mặt cô ta "Đồ bà tám c.h.ế.t tiệt sao lại thích quản chuyện bao đồng thế, miệng lưỡi đáng ghét dữ vậy".

Nhưng vì lịch sự và phẩm chất, anh vẫn giữ trong lòng.

Cách tốt nhất để đối phó với loại người này là yên lặng tát vào mặt cô ta.

Cô ta nói gì, anh cứ thuận theo hướng suy nghĩ của cô ta mà dẫn dắt, khi cô ta cảm thấy suy nghĩ của mình không sai thì lại đột ngột quay ngược tình thế cho cô ta một cái tát.

Tên Mạnh Chúc Vy có chữ "Chúc", đã định sắn cô ta không phải loại dễ bắt nạt, tinh thần chiến đấu của cô ta bị kích thích, đành nói thẳng: "Giàu có thế sao

không mua cho Thang Ninh cái túi Faubourg Birkin nổi tiếng của Hermès hoặc túi Himalaya?"

Đây cũng coi là mỉa mai công khai rồi, chỉ để làm cho đối phương không còn đường lui.

"Túi Faubourg Birkin có gì hay mà tặng." Cố Ngộ vẻ mặt chê bai: "Tặng thì tặng nhà to thật sự chứ.”

Mạnh Chúc Vy vẫn chưa phản ứng kịp.

"Tôi đã mua tặng vợ tôi một căn hộ ở Thụy Hồng Thiên Địa rồi, chỉ viết tên một mình em ấy." Cố Ngộ nắm tay Thang Ninh xoay người bước đi, không nói thêm lời nào với cô ta nữa.

Ra khỏi Hermès, Thang Ninh thực sự không nhịn được nữa, cảm thấy trong lòng sướng rơn.

Cô hỏi Cố Ngộ: "Sao anh biết quan hệ của em và người đó không tốt vậy?"

"Anh đã nghe thấy cuộc đối thoại của các em từ đầu rồi." Cố Ngộ hỏi: "Cô ta là ai vậy?"

"À, rất lâu trước đây, em có kể chuyện bị một đồng nghiệp cùng khóa bắt nạt ở văn phòng luật, người đó chính là cô ta đấy." Thang Ninh tóm tắt ngắn gọn.

Cố Ngộ "ồ" một tiếng đầy ẩn ý: "Thảo nào, nhìn tướng mạo đã thấy không tốt rồi."

Thang Ninh cười trêu chọc: "Anh còn biết xem tướng nữa cơ à."

"Biết chứ, tướng mạo em nhìn rất tốt." Cố Ngộ nói một cách nghiêm túc.

Thang Ninh bị chọc cười: "Ồ? Tốt chỗ nào? Nói chi tiết xem nào."

"Nhìn... Có vẻ khá vượng phu." Cố Ngộ nhẹ nhàng nâng cằm cô: "Chồng em chắc chắn rất hạnh phúc."

Thang Ninh tỏ ra hài lòng với câu trả lời của anh.

Hai người lại đi một đoạn đường, Thang Ninh đột nhiên nhìn anh nói: "Cảm ơn anh nhé, ông xã."

Cố Ngộ ngẩn người: "Cảm ơn anh cái gì?"

"Là... Cảm ơn anh luôn ủng hộ em trong mọi tình huống." Thang Ninh cảm thấy sự tự tin chưa từng có: "Tạo cho em cảm giác không em thua kém bất kỳ ai.”

Loading...