ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 289
Cập nhật lúc: 2025-01-21 09:17:10
Lượt xem: 22
Hôm sau là Chủ nhật, hiếm có cơ hội được ngủ nướng đến hơn 10 giờ mới dậy, tỉnh giấc thì Thang Ninh lại nằm lướt điện thoại.
Trước đây cho dù là cuối tuần cô cũng không ngủ nướng, nghĩ dậy sớm hoàn thành công việc còn có thời gian nhận thêm việc dịch thuật riêng.
Từ khi cuộc sống dư dả hơn, dường như cô không chăm chỉ như trước nữa, giờ có thời gian rảnh, Thang Ninh sẽ lướt xem video ngắn hoặc chơi game một lúc.
Quả nhiên nghèo mới là động lực hàng đầu cho lao động sản xuất.
Khi Thang Ninh tỉnh dậy, Cố Ngộ đã không còn ở đây, anh thường tập thể dục và tắm vào buổi sáng.
Đúng lúc này, Cố Ngộ từ phòng tắm ra, vừa lau khô tóc vừa đi đến bên cạnh Thang Ninh ngồi xuống, nói chào buổi sáng với cô: "Chào buổi sáng, vợ yêu."
Thang Ninh vươn vai, vừa định vén chăn lên thì được Cố Ngộ nhắc nhở: "À, đã hẹn hôm nay em phải làm nũng với anh cả ngày đấy, đừng quên nhé."
Trong đầu Thang Ninh đột nhiên hiện ra "bí quyết làm nũng" Cố Lê nói hôm qua - coi mình như người tàn tật.
Cô vừa định xuống giường, đột nhiên tưởng tượng mình thành người tàn tật hai chân không cử động được, giơ hai tay ra với Cố Ngộ nói: "Chồng ơi! Bế em đi đánh răng rửa mặt."
Cả đời này Cố Ngộ chưa từng bị yêu cầu như vậy, tuy tính là một kiểu "sai bảo", nhưng lại cảm thấy thích thú ngoài dự đoán.
Anh đi qua bế ngang Thang Ninh lên, bế cô đến phòng tắm rồi nhẹ nhàng đặt xuống, giúp cô bóp kem đánh răng lên bàn chải, điều chỉnh nước ấm, trêu đùa:
"Có cần anh đánh răng giúp em không?"
Thang Ninh vội giật lấy bàn chải: "Không cần không cần, cái này để em tự làm, không phiền anh đâu."
Cố Ngộ cứ đứng bên cạnh Thang Ninh không nhúc nhích nhìn cô trong gương, khiến Thang Ninh cũng hơi ngượng.
"Anh nhìn gì vậy... Em ngại đánh răng quá." Thang Ninh nói.
"Nhìn vẻ mặt em khi vừa ngủ dậy đáng yêu quá." Cố Ngộ vuốt lại mái tóc hơi rối của cô.
Tối nay hai người đã đặt vé một buổi hòa nhạc.
Bình thường khi có thời gian, hai người sẽ cùng đi xem kịch nói, nhạc kịch và phim để thư giãn.
Hôm nay vừa hay có một buổi hòa nhạc tác phẩm của Miyazaki Hayao và Joe Hisaishi, vì không phải chính các bậc thầy đến biểu diễn mà là một dàn nhạc trong nước trình diễn nên không phải là buổi hòa nhạc lớn.
Nhưng Thang Ninh rất thích Miyazaki Hayao và Joe Hisaishi, dù không thấy được bản thân họ, được nghe những bản nhạc đó thôi là cô đã thỏa mãn rồi.
Nên khi thấy có buổi hòa nhạc này, cô đã đặt vé ngay và luôn.
Sau khi vệ sinh xong, hai người cùng ăn sáng, Thang Ninh ăn xong muốn tráng miệng bằng chút hoa quả nhưng lại đột nhiên hơi lười, nói với Cố Ngộ đang đứng: "Chồng ơi, lấy giúp em ít dâu tây đi."
Cố Ngộ rửa sạch dâu tây rồi đựng trong bát nhỏ, bưng đến trước mặt Thang Ninh.
Thang Ninh vừa định cầm lên, Cố Ngộ đã nói: "Để anh đút cho em nhé."
Thang Ninh cũng không từ chối, ngoan ngoãn mở miệng đợi anh đút cho ăn.
Mỗi lần ăn gần xong, Cố Ngộ lại đưa thêm một quả đến miệng cô.
Phải nói rằng, cảm giác được người khác đút cho ăn thực sự rất đã.
Thật khó tưởng tượng cuộc sống của hoàng đế hoàng hậu thời xưa phải tiêu d.a.o đến mức nào, cứ thế này chắc tứ chi sẽ thoái hóa mất.
Ăn xong Thang Ninh cũng không có động lực làm việc gì, nằm xuống ghế dài đọc sách một lúc.
Cố Ngộ ngồi bên cạnh cô, mở điện thoại chơi hai ván game.
Thang Ninh thấy hơi khát, rất tự nhiên mở lời: "Chồng ơi~ Rót giúp em ly nước."
Cố Ngộ đang chơi game giữa chừng nhưng vẫn đứng dậy không chút do dự đi rót cho Thang Ninh một ly nước chanh mật ong.
Thang Ninh nhận lấy uống một hớp lớn: "Cảm ơn ông xã~~ Nước ông xã pha là ngon nhất."
Cố Ngộ tiếp tục cầm điện thoại lên, chơi một lúc thì thua.
Thang Ninh không nhịn được châm chọc: "Kiểu đang chơi game mà biến mất giữa chừng của anh có phải rất dễ bị đồng đội chửi không?"
"Đúng vậy, đôi khi một ván game kéo dài thời gian quá nên anh toàn chơi giải trí, kiểu không quan tâm thắng thua ấy."
"Lại nhớ đợt trước anh chơi Ma Sói mà tha cho phe sói, không ngờ anh chơi game không có nguyên tắc vậy!"
"Anh có nguyên tắc mà, nguyên tắc của anh là không để vợ anh thua."
Thấy Thang Ninh uống hết nước, Cố Ngộ lại rót thêm cho cô.
Cả buổi chiều vừa mang đồ ăn vừa rót nước, thấy móng tay cô dài bèn quỳ xuống bên cạnh cắt móng tay cho cô.
Ban đầu Thang Ninh cảm thấy hơi không quen, nhưng dần dần dường như cả hai đều đắm chìm trong đó.
Chẳng trách khi nói phụ nữ làm nũng thì sẽ câu mất hồn đàn ông.
Nhưng vấn đề là, Thang Ninh cảm thấy bản thân cũng sắp phiêu phiêu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-289.html.]
Cảm thấy mình như một lão Phật gia, như một pho tượng Phật được cúng bái vậy.
Tuy nhiên, khả năng thích nghi của con người là rất nhanh, Thang Ninh cảm thấy mình đã dần quen với cảm giác này.
Buổi chiều nghỉ ngơi một lát, tối hai người định ra trung tâm thương mại tìm nhà hàng ăn tối rồi đi nghe hòa nhạc.
Hai người xuống bãi đỗ xe tầng hầm, lên xe Thang Ninh không động đậy, đợi Cố Ngộ cài dây an toàn cho cô.
Vì bình thường Thang Ninh luôn tự cài dây an toàn, Cố Ngộ khởi động xe rồi mới nhận ra, vội vàng ghé qua giúp cô thắt dây an toàn.
Tiện thể hôn lên má cô một cái.
Thang Ninh nắm dây an toàn trước ngực, nhìn Cố Ngộ nói: "Hôm nay em làm nũng có đạt yêu cầu không?"
"Ừm, cũng được." Cố Ngộ vẻ mặt thoải mái: "Hy vọng sau này tiếp tục giữ vững."
Thang Ninh hơi sợ: "Còn phải tiếp tục giữ vững à, không phải chỉ là đãi ngộ đặc biệt một ngày thôi sao?"
"Không phải." Cố Ngộ khởi động xe, nhẹ nhàng xoay vô lăng: "Làm vợ anh thì ngày nào cũng có thể có được đãi ngộ thế này."
"Không được không được, cứ thế này em sẽ lười đi mất, sẽ bị nuông chiều sinh ra thói quen xấu, không tốt đâu!" Thang Ninh lầu bầu.
Cố Ngộ khuyên nhủ: "Vậy... Sau này mỗi tháng một ngày như vậy, coi như ngày làm nũng của em."
Thang Ninh thấy đề xuất này cũng không tệ, gật đầu tỏ ý đồng ý: "Vậy cũng không tệ, miễn cưỡng có thể chấp nhận."
Khi lái xe hai người thường không nói chuyện nhiều, Cố Ngộ thuộc tuýp người khá thận trọng, rất sợ mất tập trung trong lúc lái xe rồi gây tai nạn giao thông, nhưng mỗi lần đèn đỏ anh đều rất muốn "động chạm" Thang Ninh.
Nhưng mắt phải nhìn thẳng phía trước, thực sự không dám phân tâm.
Tuy nhiên hôm nay trên một con đường rất rộng hiếm khi gặp một đèn đỏ.
Bình thường Cố Ngộ thường đi đường này, biết đèn đỏ ở đây rất lâu.
Anh dừng xe đạp phanh, quay đầu nhìn chằm chằm Thang Ninh.
Thang Ninh vốn đang cúi đầu chơi game điện thoại, cảm nhận được ánh mắt anh, cũng ngẩng lên nhìn.
Khi ngẩng lên cô liếc nhìn đèn giao thông, vừa mới chuyển từ xanh sang đỏ, chắc là rất an toàn.
Từ ánh mắt Cố Ngộ, Thang Ninh cảm nhận được sóng não của anh, rất ăn ý ghé lại gần, đòi hôn: "Chồng ơi~ Em muốn hôn."
Nói xong còn rất cố ý chu môi về phía Cố Ngộ.
Nhìn đôi môi hồng hào mọng nước đó.
Ai mà chịu nổi chứ, Cố Ngộ thấy dù phía sau có mười mấy cái xe bấm còi cũng nhất định phải hoàn thành nụ hôn này.
Anh ghé lại gần, môi chạm vào môi cô.
Vốn định chỉ chạm nhẹ, nhưng thực sự không kiềm chế được, hôn thêm năm giây.
Khi buông ra phát hiện vẫn còn đèn đỏ, cảm thấy còn lời.
Thang Ninh bỗng nhớ ngoài "tàn tật" ra thì vẫn còn một chiêu là liên tục khen ngợi.
"Môi ông xã mềm quá, em thích hôn anh lắm~" Giọng cuối câu của Thang Ninh có chút lên bổng xuống trầm, còn pha lẫn giọng thiếu nữ.
Bình thường Cố Ngộ nghe Cố Lê làm nũng sẽ nổi da gà, cảm thấy rất sến và không dám nhìn thẳng.
Nhưng Thang Ninh làm nũng khiến anh cảm thấy xương cốt mình như mềm nhũn.
Hơn nữa nếu bình thường Thang Ninh hay làm nũng, có lẽ anh nghe cũng đã quen.
Nhưng bình thường cô không phải người thích làm nũng nên sự tương phản này càng khiến người ta khó cưỡng lại.
Nhưng nghĩ kỹ lại, giọng làm nũng của Thang Ninh cũng không xa lạ.
Dù sao lần đầu tiên trong đời nghe ai đó làm nũng với mình chính là lần Thang Ninh gọi điện nhầm.
Lúc đó anh nghĩ, nếu thực sự có người mỗi ngày làm nũng gọi mình là chồng như vậy, quả thực sướng hơn cả tiên.
Đèn đỏ chuyển xanh, xe phải tiếp tục chạy, nhưng tai Cố Ngộ rảnh rỗi, anh nói với Thang Ninh: "Biết nói thì nói nhiều hơn đi."
"Anh thích em khen anh à, để em nghĩ xem, chồng em là người tốt nhất trên đời, vừa đẹp trai vừa cao ráo lại còn thông minh, khả năng làm việc giỏi, biết kiếm tiền, biết làm việc nhà, nấu ăn ngon, hay tặng quà, rất hiểu em, lại cưng vợ nghe lời vợ, hôn giỏi nữa, đúng là báu vật nhân gian, được lấy anh thực sự là phước phần kiếp trước em tu được từ kiếp trước!"
Cố Ngộ nghe mà sướng rơn, những lời này nghe thế nào cũng không chán: "Tiếp tục đi, vẫn chưa đủ."
Thang Ninh vừa rồi dừng ở mục hôn giỏi, Cố Ngộ nói chưa đủ, không biết có phải chỉ phương diện này không, Thang Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chồng em không chỉ hôn giỏi, trên giường... Cũng rất giỏi, đặc biệt hay nói dirty talk, biết kích thích cảm xúc, cũng rất quan tâm đến cảm nhận của em, hơn nữa còn rất bền bỉ, thể lực tốt, một đêm có thể làm rất nhiều..."
"Đủ rồi đủ rồi." Cố Ngộ cảm thấy nghe tiếp sẽ xảy ra chuyện, vội bảo cô dừng lại: "Anh đang lái xe."
"Em cũng đang lái xe mà." Thang Ninh cười nói.
Cố Ngộ nuốt nước bọt: "Ý anh là... Những lời này đợi tối về nói tiếp, bây giờ hơi nguy hiểm."