ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 287
Cập nhật lúc: 2025-01-21 09:12:19
Lượt xem: 32
Sau khi cầu hôn, Cố Lê và Trần Thạc nhanh chóng gặp gỡ gia đình hai bên.
Ba mẹ Trần Thạc thường sống ở nước ngoài, nay họ cố ý bay về bởi dịp đặc biệt này.
Ba mẹ anh ta đều là những người có tư tưởng khá cởi mở, không hỏi han quá nhiều về mọi thứ của con trai và họ cũng rất thích Cố Lê.
Mẹ Trần Thạc bày tỏ nhà cửa xe cộ, chi phí đám cưới do nhà trai lo hết, có muốn sinh con hay không là do hai đứa tự quyết định, nếu cần trông con hộ thì bà cũng có thể bay về giúp.
Nếu không thích ở chung mẹ chồng nàng dâu thì bà sẽ ở nước ngoài, nhiều nhất một năm về thăm con một lần, tóm lại mọi thứ đều lấy sự vui vẻ của đôi vợ chồng làm tiên quyết.
Trước khi con cái lập gia đình, Tống Mạn Tư và Cố Tránh đã nghe nhiều trường hợp thực tế về mâu thuẫn với thông gia.
Ban đầu còn lo lắng nếu gặp phải thì sao, có lẽ vì hạnh phúc của con cái mà họ sẽ chọn cách nhượng bộ.
Nào ngờ mình may mắn đến thế, một bên không có phiền não về thông gia, bên kia hoàn toàn nghe theo ý của con cái.
Hoàn toàn không có những phiền não như trong truyền thuyết.
Đám cưới của hai người được tổ chức trong thời gian rất ngắn.
Vì trước đó đám cưới của Cố Ngộ không tổ chức, Cố Lê cảm thấy nếu đám cưới của mình quá long trọng thì sẽ tạo áp lực vô hình cho Cố Ngộ và Thang Ninh về vấn đề họ hàng.
Thôi thì tiếp tục cách làm giản dị cho đám cưới, chỉ mời một số bạn bè và người thân, tổng cộng chưa đến mười mấy bàn.
Dù sao cô ấy cũng không thích kiểu đám cưới quá phô trương, còn thấy quy trình phiền phức nên quyết định đơn giản hóa mọi thứ.
Thực ra trước đây cô ấy cũng có nhiều tưởng tượng phong phú về kết hôn, đám cưới.
Luôn tưởng tượng mình là nữ chính trong phim thần tượng, nghĩ tốt nhất là tổ chức một đám cưới thế kỷ.
Nhưng từ khi xem đám cưới của Cố Ngộ và Thang Ninh, cô ấy mới phát hiện những thứ hoa lệ đó là thứ không quan trọng nhất trong cuộc hôn nhân.
Hai người tâm đầu ý hợp đến với nhau mới là ý nghĩa của hôn nhân.
Không có kiểu hôn nhân thử gì đó đang thịnh hành, sau khi kết hôn, Cố Lê chuyển đến ở cùng Trần Thạc.
Thực ra trước đó, Cố Lê chưa từng nghĩ cuộc sống sau khi kết hôn của mình sẽ như thế nào, cô ấy chỉ nghĩ sau này có cơ hội sẽ làm hàng xóm với Thang Ninh.
Cô ấy cảm thấy mối quan hệ vợ chồng sẽ không thoải mái bằng quan hệ bạn bè.
Làm hàng xóm với Thang Ninh, hai người vừa có không gian riêng vừa có thể dính lấy nhau bất cứ lúc nào.
Đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Bây giờ hai người đều đã kết hôn, cũng coi như có gia đình riêng rồi.
Hai người không làm hàng xóm, nhưng hai gia đình lại thành hàng xóm.
Đôi khi đi làm về gặp nhau trong thang máy, nhà thiếu gì có thể sang bên cạnh mượn ngay.
Đúng là có chút cảm giác như thời đại học ở phòng ký túc xá sát nhau, đi chơi về muộn cũng không sợ, dù sao chỉ cần qua hành lang là đến.
Đột nhiên rời xa ba mẹ khiến Cố Lê cảm nhận được sự tự do hoàn toàn.
Nhưng đồng thời cũng trải nghiệm được các loại phiền phức phải đối mặt trong cuộc sống.
Trước đây Cố Lê cơ bản toàn là mặc áo chỉ việc duỗi tay, ăn cơm chỉ việc há miệng, ở nhà chẳng làm việc nhà gì.
Giờ những việc này không có ai làm giúp, cô ấy chỉ có thể tự làm.
Cố Lê và Thang Ninh đều không phải kiểu thích làm việc nhà hàng ngày, Cố Lê khá lười, Thang Ninh thì khá bận.
Nhưng hai người sẽ hẹn một ngày mỗi tháng làm ngày tổng vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa triệt để tiện thể xem xem có gì cần bổ sung không.
Làm việc một mình rất dễ lười, chỉ có mọi người cùng làm mới có động lực, cũng ngại làm biếng.
Ngày tổng vệ sinh hai người dọn dẹp ở nhà Cố Lê trước.
Mỗi người phụ trách một khu vực, vì chỉ ở khu vực công cộng như phòng khách nên không liên quan đến vấn đề riêng tư cá nhân.
Gần đây Cố Lê rất thích xem các video ngắn trên mạng, kiểu như "người lười biếng tổng vệ sinh như thế nào", "cần bao nhiêu bước để dọn nhà sạch sẽ" v.v, rồi mỗi lần đều bị "trồng cỏ" điên cuồng, bắt chước blogger mua các loại dụng cụ dọn dẹp chẳng có tác dụng gì.
Cái gì cũng có, từ thuốc khử mốc nhà cửa, mua cả máy làm sạch hơi nước, thông ống thoát nước.
Mỗi lần đều hăng hái mua về, rồi phát hiện chẳng có tác dụng gì, phần lớn chỉ là thuế trí tuệ.
Mỗi lần bắt đầu tổng vệ sinh, lúc đầu Cố Lê còn tràn đầy nhiệt huyết.
Cô ấy bắt đầu từ phòng khách, riêng sàn nhà đã cọ rửa lau chùi, mỗi chỗ lau xong đều dùng tay kiểm tra độ sạch, thậm chí cả đế dép lê cũng không tha.
Thang Ninh chủ yếu phụ trách nhà bếp, rửa sạch mọi vết bẩn còn sót lại trong bất kỳ đồ đựng nào có thể nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-287.html.]
Bếp lò cũng được tổng vệ sinh.
Có vẻ con gái đều cảm thấy việc làm sạch những thứ bẩn rất giải tỏa căng thẳng.
Nên tích một thời gian rồi dọn dẹp, có cảm giác thành tựu hơn dọn dẹp hàng ngày.
Trần Thạc đang chơi game bên cạnh tỏ ý không hiểu nhưng vẫn tôn trọng, thấy Cố Lê nằm sấp xuống lau sàn, anh ta không nhịn được thở dài: "Cứ rửa thế này thì sàn nhà thành da nhạy cảm mất."
"Này, em và Thang Ninh dọn dẹp vất vả thế này, anh không giúp đã đành, còn nói mát nữa! Anh!" Cố Lê chỉ vào anh ta sai bảo: "Vào trong thay ga giường đem ra giặt đi."
"Được được được..." Trần Thạc tắt điện thoại, đứng dậy: "Tuân lệnh vợ yêu!"
Cố Lê mới dọn cái sàn đã mệt lả, cảm thấy cả người đuối sức, nằm vật ra sofa nghỉ một lúc, thấy chán nên muốn tìm Thang Ninh nói chuyện: "Thang Ninh, anh tớ đâu rồi?"
"Hôm qua anh ấy thức đêm làm dự án." Thang Ninh vừa tiếp tục dọn dẹp vừa nói: "Giờ đang ngủ bù."
Cố Lê hoàn toàn không có cảm giác thương xót cho ông anh này, chỉ thương Thang Ninh đang vất vả làm việc, phẫn nộ nói: "Sao có thể để cậu lao động một mình chứ, phải gọi anh ấy dậy!"
Thang Ninh lập tức ngăn cô ấy lại: "Không cần đâu, dạo này anh ấy cũng rất vất vả, để anh ấy nghỉ ngơi thêm chút đi."
Cố Lê quay đi, lắc đầu: "Haiz, đúng là vợ tớ, đẹp người đẹp cả nết, còn biết thương người."
Lúc này Trần Thạc giặt xong ga giường từ phòng giặt ra, vừa ngồi xuống Cố Lê đã lập tức gọi: "Trần Thạc! Em dọn không nổi nữa, anh dọn nốt chỗ còn lại đi!"
Trần Thạc sớm đoán được Cố Lê chỉ trụ được nhiều nhất nửa tiếng, dịu dàng nói: "Được thì được, nhưng..."
Cố Lê ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung: "Sao nào, anh còn muốn mặc cả à?!"
"Coi như vậy đi..." Trần Thạc áp sát bên cạnh nói với cô ấy: "Em gọi một tiếng ông xã đi, rồi anh sẽ đi làm việc."
Cố Lê ngượng ngùng miễn cưỡng gọi một tiếng: "Ông... Xã."
Trần Thạc lập tức như hấp thụ năng lượng vô biên: "Được rồi, anh đi ngay đây vợ yêu."
Nhìn bóng lưng anh ta, Cố Lê lắc đầu lẩm bẩm: Đàn ông thật dễ dỗ.
Công việc sau đó phần lớn do Thang Ninh và Trần Thạc hoàn thành.
Dọn dẹp xong xuôi, bọn họ cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Bình thường nếu bốn người đều ở nhà sẽ ăn cùng nhau, nhà nào nấu ăn thì nhà kia phụ trách rửa bát.
Sau khi trời lạnh, mọi người đều thích ăn lẩu nướng kiểu tự làm.
Lúc đang chuẩn bị rửa rau, thái rau thì Cố Ngộ từ nhà sang, Cố Lê vừa thấy Cố Ngộ liền bắt đầu chế độ mỉa mai: "Ôi chao anh trai thân yêu của em, anh vất vả quá, ngủ đến giờ này mới dậy."
Cố Ngộ tiện tay nhận việc từ tay Thang Ninh, tiếp tục thái rau, hờ hững đáp lại Cố Lê: "Anh dậy từ trưa rồi, nhưng đang gấp một deadline, bận đến giờ mới nghỉ một lúc."
"Chỉ có anh bận! Vợ anh bận cả ngày làm việc nhà đấy! Đến giờ vẫn chưa nghỉ!" Cố Lê bênh vực Thang Ninh: "Có phải bình thường việc nhà anh cũng để vợ anh làm hết không?"
Cố Ngộ bực bội đáp: "Em còn nói, ở nhà anh, anh chưa để em ấy thái rau rửa bát lần nào, đến nhà em lại phải phụ giúp em?"
"Sao có thể gọi là phụ giúp, bọn em là hợp tác lẫn nhau..." Cố Lê vặn vẹo eo nói: "Vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn."
Cố Ngộ thực sự bất lực, chỉ có thể trêu Trần Thạc bên cạnh: "Quản vợ cậu đi, có thể đừng gọi vợ tôi là vợ không."
Trần Thạc đột nhiên bị gọi tên: "...Quản không nổi, trong nhà tôi em ấy làm chủ, em ấy là lớn nhất."
Cố Lê đắc ý hất cằm về phía Cố Ngộ.
Sau khi rửa rau thái rau xong, Trần Thạc lấy nồi lẩu hai ngăn ra, bốn người ngồi quanh bàn ăn.
Nhà vừa hay có ít rượu hoa quả có ga, họ mở một chai ra uống.
Cố Lê nâng ly: "Ngày tổng vệ sinh hàng tháng hoàn thành suôn sẻ... Nhưng mệt quá, sau này vẫn nên thuê giúp việc đi."
Thang Ninh lại thấy dọn dẹp xong cảm giác rất thích ý, có cảm giác nhà cửa như được tân trang lại, tâm trạng cũng theo đó mà sảng khoái hơn: "Không sao, tớ rất thích dọn dẹp, sau này để một mình tớ làm, cậu nghỉ ngơi là được."
"Sao được chứ, có dọn dẹp cũng để hai người đàn ông dọn, bọn họ khỏe hơn, con gái bọn mình yếu ớt lắm..." Nói rồi Cố Lê huých khuỷu tay Trần Thạc: "Em muốn ăn dạ dày, nhúng cho em một miếng đi chồng ơi."
Trần Thạc vừa nói vừa gắp một miếng dạ dày to bỏ vào nồi cay, nhúng chuẩn "bảy lên tám xuống" vài lần, chấm chút nước chấm, một tay dùng đũa gắp dạ dày, tay kia đặt bên dưới sợ nhỏ nước xuống làm bẩn áo Cố Lê rồi đút cho cô ấy ăn.
Cố Ngộ chê trách: "Em không có tay hay gì? Không tự ăn được à?”
"Em có tay, nhưng chồng em nhúng ngon hơn." Cố Lê vừa ăn vừa phát ra âm thanh "nhóp nhép" rất phô trương.
Cố Ngộ "chậc" một tiếng: "Ăn cơm đừng phát ra âm thanh kiểu đó, không lịch sự."
"Không sao..." Trần Thạc bên cạnh tiếp lửa: "Tôi thích nghe âm thanh đó, chứng tỏ ngon."