ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-01-21 08:51:33
Lượt xem: 20

Sau khi đi tàu Shinkansen đến ga Disneyland, họ đổi sang một chuyến tàu nhỏ chuyên dụng của Disneyland.

Cả toa tàu đều mang phong cách Disney, ngay cả cửa sổ cũng là đầu Mickey.

Vừa ngồi lên chuyến tàu nhỏ này đã có cảm giác như đến thế giới cổ tích rồi.

Khi làm thủ tục nhận phòng tại khách sạn, nhân viên phục vụ thấy mai là sinh nhật của Thang Ninh thì bèn đưa cho cô một miếng dán sinh nhật, nói là quà từ các bạn đồ chơi.

Disneyland thực sự rất giỏi trong việc bảo vệ tâm hồn trẻ thơ của mọi người.

Tối hôm đó mọi người không chơi quá muộn, đều dưỡng sức chờ ngày hôm sau.

Sáng sớm hôm sau, bốn người tập hợp.

Disneyland có một ma lực khiến bạn vừa vào đã cảm thấy hoàn toàn tách biệt với thế giới thực.

Cảm giác như bước vào một thế giới cổ tích, trở về thời thơ ấu.

Thang Ninh cảm thấy hồi nhỏ mình không có tuổi thơ, trước đây nhà cô không có ti vi, cô thậm chí còn chưa từng xem phim hoạt hình.

Những thứ liên quan đến Disneyland đều là do cô tự tìm hiểu trên mạng sau khi đã trưởng thành.

Nhưng khi nhìn thấy Donald Duck, Mickey Mouse... Cô vẫn có thể cảm nhận được sự hồn nhiên đó.

Vừa vào đã thấy một tòa lâu đài khổng lồ, có lẽ đây là tiêu chuẩn của tất cả các công viên Disneyland.

Hôm nay Thang Ninh và Cố Lê đều mặc trang phục phong cách công chúa. Dọc đường đi, chỉ cần hai người thấy người mặc thú nhồi bông là không nhịn được kéo đi chụp ảnh chung.

Thang Ninh cảm thấy có lẽ mình chưa bao giờ giống một đứa trẻ như bây giờ.

Cố Ngộ và Trần Thạc bên cạnh xách túi, suốt quá trình không có biểu cảm gì.

Những nơi như Disneyland đối với các chàng trai trưởng thành như họ mà nói thì quả thật không có tí sức hút nào.

Nhưng có thể nhìn thấy bạn gái và vợ cười vui vẻ như vậy, trên gương mặt của họ cũng không giấu nổi hai chữ "Hạnh phúc", đây cũng coi như là "Đáng giá".

Buổi trưa họ ăn trong một nhà hàng chủ đề Alice ở xứ sở thần tiên.

Cả buổi sáng chỉ lo chụp ảnh nên họ cũng chưa chơi được nhiều trò.

Đối với Cố Lê và Thang Ninh, đến xem pháo hoa buổi tối và mua vài con thú nhồi bông mới là việc chính khi đến Disneyland.

Sau khi xem xe hoa xong, Cố Lê muốn đi chơi Splash Mountain kích thích hơn, Thang Ninh không dám, muốn chơi ngựa gỗ xoay, thế là hai cặp đôi chia ra hành động.

Đến nơi Cố Lê đã hơi hối hận, nghe nói phải xếp hàng hơn một tiếng.

Vừa định rời đi thì Trần Thạc kéo cô ấy lại: "Đã đến rồi thì chơi đi, đừng để bản thân hối hận.”

Xếp hàng hơi chán, lại lo điện thoại hết pin sẽ không chụp được ảnh vào buổi tối nên cô ấy không dám chơi điện thoại.

Cố Lê chỉ có thể nắm tay Trần Thạc, trò chuyện: "Này, đây có phải lần đầu anh đến Disneyland không?"

"Đương nhiên rồi, không thì đi với ai được chứ."

"Anh đến Tokyo nhiều lần thế, ai biết được." Cố Lê nói chua chát: "Biết đâu anh lại có mấy bạn gái cực kỳ kawaii* ở Tokyo rồi."

*Dễ thương trong tiếng nhật.

Trần Thạc bị cô ấy làm tức cười: "Tình huống gì vậy, sao lại vu khống cho anh?"

"Ai biết được, anh..." Cố Lê vừa nói vừa nhìn anh ta từ trên xuống dưới: "Trông không khiến người ta yên tâm chút nào."

Nghe đến đây, Trần Thạc bật cười, cả người nghiêng về phía trước, cằm gác lên vai cô ấy: "Đây là… Đang khen anh hay là đang ghen vậy?"

Cố Lê bực bội trợn mắt: "Đang chê đấy cha nội."

"Chê cái gì?"

"Chê anh nhiều tình sử chứ sao, đâu như em, anh là mối tình đầu đấy! Càng nghĩ càng thấy mình thiệt thòi! Càng nghĩ càng thiệt!"

Trần Thạc thở dài, đột nhiên nghiêm túc nói: "Anh đã giải thích với em rồi, những người đó đều là lúc còn đang đi học... Không thể tính là bạn gái được, chỉ là người theo đuổi, là do người ta đồn bậy thôi."

"Anh đàng hoàng thì sao người ta lại đồn bậy được..." Cố Lê bĩu môi: "Ai biết những gì anh nói với em bây giờ có phải là thật không, dù sao em ngây thơ dễ bị lừa, bị anh lừa cũng không biết."

Trần Thạc đột nhiên xoay vai cô ấy lại, bắt cô ấy nhìn mình.

Thực ra Cố Lê rất không thích kiểu đối mặt này, vì mỗi lần nhìn mặt Trần Thạc, cô ấy đều cảm thấy mình không thể mạnh mẽ nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-285.html.]

Có lẽ gương mặt này quá đúng gu cô ấy, khiến tam quan của cô ấy bị dẫn dắt theo đường nét trên gương mặt của anh ta.

Thậm chí lúc đầu, cô ấy cảm thấy mình làm lốp xe dự phòng một cách hèn mọn cũng được.

Nên mỗi lần Trần Thạc bắt cô ấy đối mặt với mình, Cố Lê đều cố gắng tránh né.

Nhưng giờ thực sự không có chỗ rút lui.

Biểu cảm của Trần Thạc nghiêm túc đến mức hơi nghiêm nghị: "Cố Lê, anh nói với em lần nữa, anh, Trần Thạc, trước đây, bây giờ, sau này và mãi mãi về sau sẽ chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em, nếu em không cưới anh thì anh sẽ độc thân suốt đời, anh nói được làm được."

Mặt Cố Lê đỏ bừng lên, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Anh còn chưa cầu hôn, ai thèm kết hôn với anh chứ."

-

"Cái gì, anh ta định cầu hôn trong tối nay á?" Thang Ninh vừa xuống ngựa gỗ xoay đã ngạc nhiên nói.

Cố Ngộ gật đầu: "Ừm, cậu ta vừa nói với anh."

"Anh ta chuẩn bị bao lâu rồi?"

"Có vẻ là chuẩn bị đột xuất." Cố Ngộ nói: "Nhẫn cũng vừa mới mua khi các em đi dạo cửa hàng."

"Vậy anh ta định cầu hôn lúc nào?" Thang Ninh đột nhiên cảm thấy tối nay chắc là một đêm trọng đại.

Có cảm giác "Tonight is the night".

"Hình như vào lúc b.ắ.n hoa tối nay, chúng ta đã đặt chỗ VIP, xung quanh không có quá nhiều người."

"Wow, lúc b.ắ.n pháo hoa, lãng mạn quá đi!" Thang Ninh đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng đó.

Được cầu hôn dưới pháo hoa Disneyland, chỉ nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời.

Chuyện này còn chưa đến, Thang Ninh đã muốn khóc rồi.

Nhưng nghĩ lại Cố Ngộ là anh trai của Cố Lê, có lẽ không thể đồng cảm với cô.

Thang Ninh thăm dò hỏi: "Vậy anh nghĩ... Cố Lê có đồng ý không?"

"Chắc là có." Không biết tại sao nhưng Cố Ngộ cảm thấy Cố Lê sẽ đồng ý.

"Vậy... Anh có vui không?"

Tiếp xúc với Trần Thạc lâu như vậy, hai người cũng coi như "tâm đầu ý hợp" trong nhiều việc, cũng không còn thích cãi nhau như lúc đầu nữa.

Thật ra ngay từ đầu, Cố Ngộ cũng không thực sự ghét Trần Thạc, chỉ vì anh ta là bạn trai của em gái mình nên tự nhiên có chút đề phòng trong lòng thôi.

Sau khi hiểu rõ mới phát hiện, người đàn ông này tuy miệng hơi khó ưa một chút nhưng vẫn là người đáng tin cậy.

Quan trọng nhất là, Cố Lê thực sự thích anh ta.

Là anh trai, Cố Ngộ hiểu rõ tính cách cái gì cũng viết lên mặt của Cố Lê nhất, vì vậy nhìn mặt cô ấy là biết cô ấy thích rồi.

Chuyện tình cảm là điều vô lý nhất, điều kiện, nhân phẩm, tính cách, gia thế, học vấn...

Gì cũng không địch lại được sự yêu thích.

Những ràng buộc khuôn mẫu đó, cuối cùng đều không bằng nhìn thấy một người làm mình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Có người chỉ cần nhìn một cái là sẽ sa ngã.

Hoàn toàn vô lý.

Sau khi chơi ngựa gỗ xoay, Cố Lê nói mình vẫn chưa xếp hàng xong, bảo hai người đi dạo thêm.

Thang Ninh nắm tay Cố Ngộ, hiếm khi cảm thấy thoải mái.

Cố Ngộ hỏi: "Em thích những nơi như Disneyland không?"

"Thực ra trước đây em cũng từng mơ ước, lúc đó đồng nghiệp trong công ty đang bàn về chuyến đi chơi Disneyland, nói vui lắm vui lắm, lúc đó em rất khát khao nhưng thấy vé vào cửa quá đắt, mãi cũng không nỡ."

"Sau này không có gì là không nỡ nữa đâu." Cố Ngộ vuốt đầu cô đầy yêu thương: "Em thích gì anh đều sẽ cho em."

Đúng lúc này có một gia đình ba người đi qua trước mặt, Thang Ninh cảm thán: "Cảm thấy những nơi như thế này sau này nếu có con, đưa con đến chắc sẽ rất hạnh phúc."

"Vậy... Về tạo một đứa nhé?" Cố Ngộ đùa.

Loading...