ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 283

Cập nhật lúc: 2025-01-21 08:08:39
Lượt xem: 17

Lựa chọn đầu tiên và tốt nhất đương nhiên là Tiên tri, nhưng nếu Phù thủy và Bảo vệ vẫn còn thì phải g.i.ế.c liên tiếp, đến ngày thứ ba mới có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Tiên tri.

Như vậy cơ bản Tiên Tri đã kiểm tra hết người trên sân rồi.

Nên hai người suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định g.i.ế.c Cố Ngộ.

Đêm đầu tiên không g.i.ế.c c.h.ế.t chưa đã ghiền, đêm thứ hai phải g.i.ế.c lần nữa.

Sau khi sói g.i.ế.c xong, Phù thủy mở mắt.

Vì đã dùng thuốc giải rồi nên không thể cho Phù thủy biết người bị g.i.ế.c đêm nay là ai.

Diệp Văn Tĩnh vốn chỉ định hỏi qua loa có muốn dùng thuốc độc không.

Trần Thạc nhìn Cố Lê, tay nắm thành quyền chống cằm, lơ đãng gật đầu.

Diệp Văn Tĩnh hỏi: "Xin hỏi đêm nay bạn muốn đầu độc ai?"

Trần Thạc giơ ngón trỏ chỉ về phía Trang Mặc An.

Diệp Văn Tĩnh tưởng mình nhìn nhầm người, phải xác nhận lại có phải Trang Mặc An không, Trần Thạc gật đầu.

Cô ấy khó hiểu nói: "Được, Phù thủy nhắm mắt lại."

Sau khi trời sáng, Diệp Văn Tĩnh tuyên bố đêm qua Cố Ngộ và Trang Mặc An cùng chết.

Tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên.

Trong đó phải kể đến hai con sói là ngạc nhiên nhất.

Bây giờ khả năng duy nhất là Tiên tri thật trên sân bị Phù thủy đầu độc chết.

Vừa nãy còn là khởi đầu thảm họa, trong thoáng chốc đã đảo ngược tình thế.

Thật ra đêm qua Trang Mạc An kiểm tra Cố Lê và biết cô ấy là sói, chỉ là quy định từ đêm thứ hai trở đi người c.h.ế.t không có di ngôn, nên cuối cùng cô ấy để lại huy hiệu cảnh sát trưởng cho Tiền Tư Châu.

Đến lượt Doãn Sam phát biểu, anh ấy phân tích hồi lâu mà chẳng rõ ràng gì, mới ngập ngừng mở lời: "Tôi thực sự không hiểu, chẳng lẽ Cố Ngộ là Bảo vệ nhưng không bảo vệ Tiên tri, rồi Tiên tri bị giết, còn cậu ta bị đầu độc? Không hợp lý, tại sao Phù thủy lại đầu độc Cố Ngộ? Chẳng lẽ Trần Trác mới là Tiên tri thật? Phù thủy nhìn thấu điều gì? Cậu ta còn cho tôi thẻ người tốt, có phải tôi đã hiểu lầm cậu ta không, hay là thực ra vòng trước Bảo vệ thực sự đã bảo vệ Trang Mặc An, Trang Mặc An bị g.i.ế.c không chết, rồi sói lại g.i.ế.c lần nữa? Điều

này cũng không hợp lý, việc Cố Ngộ là Bảo vệ chỉ có cậu ta và sói biết, không cần phải lừa chúng tôi... Tôi thực sự nghĩ mãi không hiểu."

Sau một tràng phát biểu kỳ lạ của Doãn Sam, đến lượt Lăng Lệ cũng rối loạn không kém: "Thật không hiểu nổi, sao đột nhiên c.h.ế.t hai chức năng, Phù thủy có thù với ai hả, ba người giữ lá chức năng có xích mích gì à? Ván này kết thúc nhất định phải phân tích kỹ hơn mới được!"

Sau đó là Tiền Tư Châu: "Ừm, tôi là Bảo vệ, đêm đầu tiên tôi bảo vệ mình, đêm thứ hai bảo vệ Trang Mặc An, nhưng cô ấy vẫn chết, chứng tỏ chỉ có thể là Phù thủy đầu độc, như vậy có nghĩa là Phù thủy nghĩ cô ấy là Tiên tri giả, tôi chỉ có thể nói theo hiểu biết cá nhân của tôi vì cô ấy chơi không nhiều, chắc chắn chưa học được cách làm sói nhưng giả Tiên tri, nên tôi loại trừ phương án này, hơn nữa cô ấy để lại huy hiệu cảnh sát trưởng cho tôi, khả năng cao vì đêm qua kiểm tra ra một con sói, và tôi đoán cô ấy sẽ kiểm tra một trong hai cô gái, vì vậy tôi hơi nghi ngờ hai cô gái."

Sau khi Tiền Tư Châu nói xong, Cố Lê vội vàng ra hiệu muốn biện minh: "Này! Tôi là người đầu tiên đứng về phía Trang Mặc An mà! Sao có thể nghi ngờ tôi?

Tôi nghĩ chính vì tôi đứng về phía cô ấy nên cô ấy đoán tôi chắc chắn là người tốt, vì vậy sẽ không kiểm tra tôi, khả năng cao là kiểm tra mấy người tranh chức cảnh sát trưởng khác! Hơn nữa, nếu Trần Trác là giả thì chẳng phải Doãn Sam là đồng đội sói của anh ta sao, vừa rồi anh ta nói một tràng chẳng có chút logic nào, tôi đoán chắc do anh ta mụ mẫm vì g.i.ế.c người đêm qua rồi!"

Cố Lê thuộc kiểu bộc lộ cảm xúc mà phân tích thì không được nhiều cho lắm, nhưng Thang Ninh thường không quan tâm người tốt hay xấu, cô thích dùng logic để phân tích hơn, cô nói: "Tôi nghĩ nếu tôi là Tiên tri, tôi sẽ kiểm tra Doãn

Sam, như vậy nếu cả Tiên tri thật và giả đều kiểm tra ra anh ta là người tốt thì anh ta sẽ là người có vị thế cao nhất trên sân, như vậy lời anh ta nói cũng có giá trị tham khảo nhất định, vậy đêm qua Trang Mặc An kiểm tra người nhưng không để lại huy hiệu cảnh sát trưởng cho ai ngoài Tiền Tư Châu, rất có thể là kiểm tra ra sói, tôi nghĩ khả năng kiểm tra Doãn Sam khá cao, nên lát nữa tôi sẽ bỏ phiếu cho Doãn Sam."

Cuối cùng là Trần Thạc phát biểu, ván này anh ta đã hoàn thành việc khiến phe tốt thảm bại.

Dù sao anh ta làm vậy cũng chỉ muốn giúp bạn gái sói của mình, đã giúp thì giúp đến cùng.

Anh ta hắng giọng nói: "Ừm, dù sao thì tôi không hiểu rõ về cô ấy lắm, nhưng theo hiểu biết của tôi về Trần Trác, tôi thấy trạng thái của cậu ta không giống sói lắm, vì tình anh em, tôi quyết định tin cậu ta một lần, giúp cậu ta báo thù, đầu độc Tiên tri giả."

Thế này thì hay rồi, tình hình trên sân đột nhiên xảy ra biến đổi to lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-283.html.]

Vừa nãy không ai tin Trần Trác là Tiên tri thật, giờ đột nhiên tất cả đều bắt đầu nghi ngờ phán đoán vừa rồi.

Thợ săn cao cấp nhất thường xuất hiện dưới hình thức con mồi.

Ai biết được Trang Mặc An có phải đang giả vờ là thỏ trắng ngây thơ chứ thực ra là cao thủ ẩn giấu tâm cơ hay không?

Dù nói gì đi nữa, qua một vòng, người có hiềm nghi lớn nhất là Doãn Sam.

Vậy nên mọi người quyết định loại anh ấy trước.

Vì là g.i.ế.c người thường, chức năng đã lộ diện trên sân là Lăng Lệ và Trần Thạc, chỉ có Tiền Tư Châu là dân thường.

Dù thế nào vẫn còn Cố Lê và Thang Ninh là hai sói, dù có Bảo vệ bảo vệ liên tục hai ngày thì Tiền Tư Châu chắc chắn vẫn phải chết.

Nên ván này vẫn là sói thắng.

Lúc phân tích lại, Trần Trác nhìn Trần Thạc gần như muốn rơi nước mắt cảm động: "Người anh em, tôi thực sự không ngờ cậu lại tin tưởng tôi như vậy, thật là phụ lòng tin của cậu rồi."

"Không sao." Trần Thạc vẻ mặt không quan tâm: "Tôi cũng không tin cậu."

"Sau này có dịp tôi nhất định sẽ mời cậu ăn cơm!" Trần Trác nắm tay anh ta, tỏ ý biết ơn.

Mọi người chơi đến tối, cùng ăn lẩu đến khi trời sầm tối thì ai về nhà nấy.

Trần Thạc và Cố Lê ở lại giúp dọn dẹp.

Cố Lê thầm thích thú khi nghĩ đến ván sói thắng đó, còn không quên chê Trần Thạc: "Ván em làm sói rõ ràng như vậy, chắc chắn Trần Trác là sói giả Tiên tri, vậy mà cũng không nhìn ra, đúng là không biết chơi gì cả."

"Anh không biết chơi." Trần Thạc nhếch môi: "Nhưng biết để em thắng."

"Nghĩa là sao..." Cố Lê ngập ngừng hỏi: "Chẳng lẽ anh phát hiện em là sói từ đầu rồi?!"

Đối mặt với sự chậm hiểu của cô ấy, Cố Ngộ bất lực thở dài: "Chứ không thì sao, lúc anh tranh chức cảnh sát trưởng đã đoán ra người bị g.i.ế.c là anh rồi, chỉ là không biết Phù thủy là cậu ta..." Nói đến đây Cố Ngộ còn cho Trần Thạc một ánh mắt cảm ơn.

Trần Thạc với vẻ mặt "không có gì, anh em mà" giải thích với Cố Lê: "Đêm đầu tiên anh đã cứu anh trai em rồi, sớm đoán ra em là sói, nếu anh không đầu độc Phù thủy thì các em làm méo gì thắng thắng được, nên anh từ bỏ trách nhiệm của lá chức năng, chọn mù quáng vì tình yêu."

Tuy cảm thấy hai người đàn ông này rất xấu xa, để vợ thắng mà không có đạo đức chơi trò chơi nào.

Nhưng không ngờ... Cảm giác thật sướng...

Dọn dẹp gần xong, sau khi tiễn Cố Lê và Trần Thạc về, Thang Ninh vẫn còn đang rửa mấy cái cốc.

Cố Ngộ đi đến ôm cô từ phía sau hỏi: "Sao hôm nay em toàn là sói vậy?"

"Em cũng không biết." Thang Ninh tỏ vẻ bất lực: "Em cũng không muốn làm sói, em ghét nhất làm sói đấy."

"Ừm, anh thích." Cố Ngộ cười cười.

"Đừng không đứng đắn." Thang Ninh cười cười.

Cố Ngộ hơi tủi thân nói: "Sao em nỡ g.i.ế.c anh, anh làm Tiên tri còn không nỡ chỉ ra em."

"Ôi, đó chẳng phải vì anh chơi quá giỏi sao, em sợ anh ở lại trên sân sẽ gây bất lợi cho phe sói bọn em."

"Hừm..." Cố Ngộ khẽ hừ một tiếng, rồi bế ngang Thang Ninh lên.

Thang Ninh hét lên: "Anh anh anh làm gì vậy?!"

Cố Ngộ cười đầy ý đồ không tốt: "Trời đã tối, đến lúc anh biến thành sói rồi…”

Loading...