ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 279

Cập nhật lúc: 2025-01-21 07:57:39
Lượt xem: 17

Cố Ngộ dùng mu bài tay chạm vào trán cô, cảm nhận rõ độ nóng, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy dựa vào giường.

Anh múc một thìa cháo thổi thổi, xác định nhiệt độ thích hợp rồi mới đưa đến bên miệng cô: "Rõ ràng là còn nóng, lát nữa ăn xong nghỉ sớm đi, đừng cố gắng quá, nghe chưa?"

Thang Ninh cũng chỉ có thể đồng ý: "Được rồi, nhưng em còn chút việc chưa làm xong, đi ngủ em sẽ thấy không yên tâm."

Cố Ngộ bất lực, nhưng cũng hiểu tính cách cô, không muốn thực sự ra lệnh, chỉ thử giúp cô chia sẻ một chút: "Vậy anh có thể giúp gì được cho em không?”

Cảm giác như có người sắn sàng giúp mình làm bài tập, Thang Ninh lập tức phấn chấn: "Có mấy tài liệu em đã viết xong bản thảo, anh giúp em kiểm tra xem có lỗi gì không nhé, phải chi tiết đến cả lỗi chính tả, bọn em làm luật sư phải chú ý những chi tiết nhỏ này, không thể có bất kỳ sai sót nào."

"Biết rồi biết rồi." Cố Ngộ thở dài: "Em còn nghi ngờ khả năng làm việc của chồng em sao?"

Thang Ninh mới nhớ ra trước đây Cố Ngộ từng giúp cô dịch nửa bài tài liệu, thực sự không có tư cách gì để nghi ngờ anh.

Chỉ là dường như Cố Ngộ có khả năng làm bất cứ việc gì mà không tốn sức, bình thường trừ khi khối lượng công việc đặc biệt lớn, nếu không thì rất hiếm khi thấy anh làm việc đến nửa đêm.

Khi Thang Ninh còn đang đau đầu sắp không ngủ được thì Cố Ngộ thậm chí còn có thời gian làm việc nhà và tập thể dục.

Quả nhiên có những người sinh ra đã có năng lực xuất chúng.

Sau khi đút cháo cho Thang Ninh xong, Cố Ngộ nhớ ra bác sĩ còn dặn cô phải uống thuốc.

Vì hơi ho nên bác sĩ có kê thêm một ít thuốc Đông y.

Từ nhỏ Thang Ninh đã không thích uống thuốc, đặc biệt là loại thuốc đen đăng đắng này.

Trong lòng cô rất chống đối.

"À thì, em thấy em cũng không ho nhiều lắm, hay thôi đừng uống nữa nhé." Thang Ninh cố gắng trốn tránh.

"Không được, bác sĩ nói phải uống cái này, uống xong sẽ khỏe nhanh hơn, ngoan nào."

Không trốn được nữa rồi.

Thang Ninh đành phải cắn răng uống thuốc.

Cái gọi là thuốc đắng dã tật, mỗi lần uống Thang Ninh đều nghĩ có lẽ thuốc này được sinh ra là để nhắc nhở cơ thể rằng, nếu không mau khỏe lên sẽ phải liên tục uống thứ ghê tởm đắng ngắt này mãi.

Sau khi uống thuốc xong, mặt mày Thang Ninh nhăn nhó: "Em muốn uống nước, đắng quá!"

"Uống nước sẽ làm giảm hiệu quả của thuốc." Cố Ngộ nói.

Thang Ninh muốn khóc, cố gắng làm nũng để Cố Ngộ mềm lòng: "Nhưng thực sự đắng lắm..."

Cố Ngộ đã chuẩn bị sẵn, anh móc một gói kẹo trong túi ra, bóc vỏ rồi ngậm vào miệng, nói với Thang Ninh: "Có thể dùng cách khác để giảm đắng."

Nói rồi, Cố Ngộ hôn Thang Ninh.

Kẹo có vị chua ngọt của chanh, hương thơm thanh mát che đi mùi khó chịu của thuốc vừa uống.

Có lẽ vì trong miệng quá đắng, nên Thang Ninh rất muốn hấp thụ vị ngọt từ miệng Cố Ngộ.

Lần đầu tiên Thang Ninh chủ động "hôn" như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-279.html.]

Đầu lưỡi cô lướt trong miệng Cố Ngộ, dường như đang tìm vị trí của viên kẹo.

Còn Cố Ngộ cũng tinh nghịch, giấu viên kẹo đi, cố tình không để cô tìm thấy.

Hai người gần như dùng lưỡi chơi trò đuổi bắt.

Hôn một lúc không khí liền trở nên khác lạ, hơi thở Cố Ngộ nặng nề hẳn lên, tay từ chỗ đỡ lưng cô dần dần di chuyển lên gáy, cả người ép xuống, hôn cô xuống giường.

Đến khi viên kẹo tan hết, nụ hôn vẫn chưa kết thúc.

Cố Ngộ hôn đến quên cả mình, tay lần xuống eo cô, cảm nhận được sự nóng bỏng bất thường.

Lúc này anh mới phản ứng lại, giờ Thang Ninh vẫn đang sốt.

Anh lại nảy sinh ý đồ xấu.

Cố Ngộ ngồi thẳng dậy, đắp chăn lại cho Thang Ninh, hắng giọng nói: "Anh đi sửa tài liệu giúp em rồi tắm đây, lát anh ra phải thấy em đã ngủ rồi."

"Được, anh yên tâm, em sẽ ngủ thật mà." Thang Ninh nằm xuống ngoan ngoãn nhắm mắt, ba ngón tay thò ra khỏi chăn làm động tác thề.

Cố Ngộ tắt đèn bàn cho cô, định giải quyết vấn đề sinh lý trước.

Hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, anh phải tự giải quyết vấn đề này.

Có lẽ vì đã lâu không làm cộng với việc những điểm kích thích anh so với bình thường đã giảm đi.

Vì vậy phải mất khá nhiều thời gian anh mới giải quyết xong.

Không được sướng khoái như thường ngày, ngược lại có cảm giác bị kìm nén không thể giải tỏa hoàn toàn.

Tắm xong Cố Ngộ vào phòng làm việc để giúp Thang Ninh hoàn thành phần việc còn lại.

Khi quay lại phòng ngủ, Cố Ngộ thấy Thang Ninh đã ngủ.

Hôm nay khi nghe tin cô một mình ở bệnh viện, anh thực sự rất khó diễn tả cảm giác lúc đó.

Như thể cả trái tim đều thắt lại, có một cảm giác hoảng loạn và bất an chưa từng có.

Đồng thời anh còn tự trách, trách mình không chăm sóc cô tốt.

Anh ước gì có thể chuyển hết mọi đau đớn và khó chịu của cô sang cho mình.

Không nỡ để cô chịu nửa phần ấm ức.

Cố Ngộ nhìn gương mặt ngủ say của Thang Ninh rất lâu.

Hương chanh còn đọng lại trong miệng khiến anh nhớ về nụ hôn đó.

Có vẻ như tình yêu của anh dành cho cô đang tăng lên từng ngày.

Anh rất mong đợi sẽ mãi nắm lấy tay cô để vượt qua phần đời còn lại.

Cố Ngộ cũng không biết mình đã nhìn bao lâu, cuối cùng nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng và ngủ thiếp đi.

Loading...